59.
“Có chuyện gì, Lưu Hầu tuyển ngươi nói rõ ràng đi.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Sáng sớm, các phi tần còn đang tề tụ ở tẩm cung của Hoàng Hậu, Lưu Hầu tuyển với khuôn mặt trắng bệch ngồi ở chỗ cuois cùng, trên cổ trùm lên một vòng lụa trắng, trên đó có thấm máu.
Ta ngồi ở bên cạnh Hoàng Hậu, nghển cổ nhìn.
Có ma? Chuyện này ta nghe thấy Ôn Cẩn nhắc đến từ lúc sớm.
Nói là đã ầm ĩ vài ngày nay, chỉ là lần này Lưu Hầu tuyển bị thương, tiểu cung nữ khóc lóc la hét đi tìm Thái y, kinh động đến cung nữ lấy thuốc chỗ Thái Hậu, chuyện cũng đã truyền đến tai của Thái Hậu rồi, tới lúc đó chuyện có ma mới chính thức được quan tâm.
Ta rất chấn động nghe các nàng nói chi tiết, buổi sáng ăn thêm hai bát cháo.
Vốn là lúc trước có một cung nữ ham chơi, đào được mấy cái xương cốt ở phía dưới tàng cây trong viện ở Lạc Anh Các, cung nữ bị dọa đến nỗi sốt cao không khỏi, lúc hồ đồ nàng nói trong cung này chỗ nào cũng có oan hồn, ở xà nhà có, trên cây cũng có, trên giường nằm của Hầu tuyển cũng có rất nhiều.
Khiến cho lòng người hoảng sợ, còn nói bên ngoài cung điện này sớm đã thành chỗ ở của ma quỷ, hiện giờ sau sự việc này mới làm cho oan hồn tức giận.
Trong cung truyền không ít những truyền thuyết kỳ lạ, bên ngoài tự nhiên sẽ không để ý lời nói một phía của tiểu cung nữ này.
Rồi sau đó, người trong Lạc Hoàn Các liên tiếp nói bản thân họ thấy bóng trắng bay bay, lại có người nói nhìn thấy huyết thư và c.h.ặ.t đ.ầ.u ở tủ quần áo, điên điên khùng khùng, Lưu Hầu tuyển bị dọa đến nỗi sinh bệnh.
Các nàng thấp cổ bé họng, thái y vội vàng viết đơn thuốc, không hỏi thêm nữa.
Cho đến ngày hôm qua, ác linh đánh người bị thương.
Đêm khuya, từ Lạc Hoàn Các truyền ra một tiếng khóc thê lương, Lưu Hầu tuyển nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi tẩm cung, nói có bóng sương mù màu xám lấy tay làm đao, c.h.é.m bị thương cổ của nàng, muốn g.i.ế.c nàng ở trong mộng.
Cung nữ vừa thấy đã bị dáng vẻ đầm đìa m.á.u chảy của nàng dọa cho hôn mê.
Hoàng Hậu bị Thái Hậu giao trách nhiệm xử lý việc này.
“Hoàng Hậu nương nương. “Lưu Hẩu tuyển lê hoa đái vũ, “Tần thiếp thật sự không thể ở Lạc Anh Các nữa, ở nơi đó… đồ vật dơ bẩn trong đó muốn lấy mạng của tần thiếp.”
Mọi người đều ồ lên, Tần Đáp ứng ngay tại chỗ niệm phật vì mọi người, Lạc Thường tại giật mình, không ngờ nàng biết cả niệm phật, lặng lẽ nghe nàng niệm thêm một đoạn kinh phật trừ tà.
Thư Đáp ứng tiền nhiều của nhiều, đưa một chuỗi phật châu sáng chói trên tay mình cho Lưu Hầu tuyển, nói đây là một chuỗi phật đã được cao tăng khai quang, cho dù mười lệ quỷ cũng có thể xử lý, có thể so sánh với tiểu Như Lai.
Phương Quý nhân và Thần Phi lại là loại người khinh thường mấy chuyện đó, Phương Quý nhân cười nhạo một tiếng, khinh khỉnh chê cười: “Có oán hồn thì làm sao, nếu Lưu Hầu tuyển ngươi không có oán thù gì với bọn họ, thì bọn họ cũng không tìm các ngươi trả thù, có phải quỷ hay không cũng còn phải kiểm tra mới biết.” Nàng lại quay về phía Hoàng Hậu: “Đúng không tỉ tỉ.”
Đúng cái chày.
Hoàng Hậu lộ vẻ khó xử, rõ ràng không tán đồng lời của muội muội mình, nàng là Hoàng Hậu, không thể nào cư xử chèn ép Lưu Hầu tuyển được.
Nàng không trả lời, chỉ trấn an Lưu Hầu tuyển: “Tất nhiên là sẽ không để ngươi ở lại Lạc Hoàn Các nữa, bổn cung sẽ an bài chỗ ở khác cho ngươi, pháp sư của Bảo Hoa Điện vài ngày nữa sẽ đến Lạc Anh Các làm phép, không oán không thù, cho dù đồ vật có hung ác thì cũng không tổn thương đến ngươi.
Phương quý nhân lẩm bẩm một mình, giống như không vui.
Ta vừa mới nhìn nàng một cái, còn bị ánh mắt sắc như d.a.o của nàng nhìn lại, đại Phật này không ít khó chịu đối với ta, kể từ lúc tiến cung đã không hợp với ta rồi, nếu không phải Hoàng Hậu bảo ta đừng xung đột với muội muội từ nhỏ đã bị chiều hư của nàng, với tính tình hiện tại của ta, nhất định phải cho nàng biết tay.
Lần trước đánh bài cửu, ta cũng chưa phát huy toàn lực để thắng nàng đâu!
Nếu không thì tất cả châu ngọc hôm nay của nàng đều đã ở trong phòng ta rồi.
Thật đáng ghét, ta nhăn cái mũi, cũng hừ một tiếng quay đầu lại nhìn Thần Phi.
Thần Phi ngồi đối diện với ta, ngày hôm qua Hoàng Đế đến tẩm cung của nàng, hình như nàng không ngủ ngon, mắt nhắm mắt mở ngồi giống như là Bồ Tát, ta đẩy cánh tay nàng, hỏi nàng nghĩ gì về chuyện này.
Thần Phi mở mắt ra, liếc nhìn Lưu Hầu tuyển đang cùng Thư Đáp ứng đưa đẩy, thực khinh thường mà xì một cái, bởi vì buồn ngủ, trong giọng nói còn có vẻ bực bội: “Ma quỷ tới đó rồi, một móng vuốt sao lại chưa cào c.h.ế.t nàng.”
Ta: “...”
Nhìn ra biểu tình của ta không biết thế nào, Thần Phi hỏi: “Muội sẽ không tin chuyện ma quỷ của nàng đấy chứ?”
Ta cảm thấy bản thân mình trong mắt nàng đã giống như một kẻ ngốc không thuốc nào cứu được, ra vẻ già dặn nói: “Muội không tin! Muội đã sớm nhìn tới có điều không thích hợp.”