Lý Quân Khoát buồn cười mà trừng mắt nhìn ta: “Trong cung là chỗ nào chứ, đồ vật kia nếu mà đưa đến Tử Cấm Thành cũng đủ cho cha nàng bị xử lý, tất cả ngự sử sẽ viết Vương gia nhà bọn họ trong mắt không có vương pháp, có ý đồ mưu phản.”
“...” Ta lẩm bẩm lầm bầm nhai xong một miếng gà luộc, sau đó lại hỏi, “Vậy thì Thần Phi tỉ tỉ cùng với muội muội của tỉ ấy, ai lợi hại hơn?”
“Thần Phi ở Tây Bắc được gọi là tiểu tướng quân.” Lý Quân Khoát dừng đũa, trong giọng nói có một cảm giác buồn bã tiếc hận, “Hồi vẫn còn tiên đế, Vương Chi Lễ đã từng dâng biểu xin cho nữ nhi của ông ấy là Vương Nghi Thầm một chức quan võ.”
Vương Chi Lễ là phụ thân của Thần Phi.
Vương Nghi Thầm là tên của Thần Phi, người đã từng là tiểu tướng quân.
Không khí hơi nặng nề một chút, Tiểu Đoàn Tử nắm lấy vạt áo của Lý Quân Khoát cho vào miệng ăn.
Lý Quân Khoát không nói chuyện về Vương gia nữa, ta cũng không hỏi sau đó thế nào.
Rõ ràng, tấu chương của Vương tướng quân đã khiến cho nàng bị nâng vào vương phủ.
Kể tử đó, chim ưng bị nhốt vào lồng, trở thành chim tước.
“Dật lang, tiệc đầy tháng của Tiểu Đoàn Tử, có nên mời muội muội của Thần Phi tới không?”
Lý Quân Khoát nhìn ta thật sâu rồi nói: “Nếu nàng muốn nàng ấy tới, ta sẽ chiều theo ý nàng.”
91.
Ngày tổ chức yến hội.
Thần Phi lựa chọn xiêm y một hồi, cuối cùng chọn một bộ màu đỏ tía.
Trước kia nàng còn ghét bỏ màu đó, còn nói là đồ cho lão thái phi.
Hiện giờ mặc vào, xinh đẹp đến ngạt thở, giống như ngọn gió đông bắc giữa mùa hè.
Muội muội của Thần Phi ngồi ở ghế ngồi cũng không thấy, nàng không có được sắc đẹp của Thần Phi, lại không có làn da trắng nõn tinh tế của các cung phi khác, chỉ là một đôi mắt phượng giống y hệt tỉ tỉ của nàng.
Thư Đáp ứng ngồi cạnh nàng, Thư Lan Âm đối với nàng vô cùng nhiệt tình.
Thần Phi vị phân cao, cách rất xa muội muội.
Tỉ muội đối mặt nhau, không hẹn mà cùng cầm lấy chén rượu, xa xa như chạm vào nhau, uống một hơi cạn sạch.
Múa hát kết thúc, Lý Quân Khoát gọi cung nữ ôm đại hoàng tử ra, mọi người nín thở ngưng thần xem đứa nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai.
Ta có lòng riêng, thả túi thơm của Lạc tỉ tỉ và ngọc bội của Thần phi vào.
Ta còn muốn thả vào cả yếm và khăn tay nữa, lại bị Lý Quân Khoát không nhịn được mà nhặt ra.
“Tiểu Quất Nhi, nếu hắn thật sự nhặt cái yếm, sẽ trở thành trò cười cho hoàng thân vương công mất.”
“Đúng thế, đúng thế!”
Ta đành phải mặc yếm lên người của Tiểu Đoàn Tử, nhét khăn tay vào trong quần áo của hắn.
Cho dù thế nào cũng không coi là nặng bên này nhẹ bên kia.
Lý Quân Khoát ghen: “Những đồ ta tặng nàng lại chẳng thèm để tâm.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Chẳng lẽ để cho hắn ôm vàng bạc tài bảo vào lòng hay sao? Cũng quá nặng.” Ta giấu người khác cầm tay hắn, cười lấy lòng, “Cha đưa cái gì chúng ta cũng thích.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, đại hoàng tự rất quyết đoán mà chọn ngọc bội của Thần Phi, ê ê a a giống như đang ném trống bỏi mà khoe cho mọi người thấy.
Tất cả mọi người ngồi đó đều tâng bốc đại hoàng tử theo đủ cách khác nhau.
Bao nhiêu lời ba hoa chích chòe hoa mỹ khen tặng, khiến cho ta bị nâng lên chín tầng mây, thật sự nghĩ rằng mình đã sinh ra nhân trung long phượng.
Thật ra, cho dù ta có bỏ yếm vào trong đó, mà Tiểu Đoàn Tử nhặt lấy, bọn họ cũng có thể không biết xấu hổ mà khen “bên ngoài thanh tú bên trong thông tuệ.”
Lý Quân Khoát đang say sưa, khen hoàng tử cũng có nghĩa là khen hắn, vì thế hắn cười vô cùng sung sướng, thưởng ta rất nhiều thứ.
Khắp nơi vui mừng, ngập trong vàng son.
Ta nhảy nhót mà muốn nói chuyện với Thần Phi, hai má nàng đỏ ửng, mắt say lờ đờ mê mang, nàng tiến lên gặp ta, nhếch môi cười bừa bãi, há mồm không tiếng động.
Ta nhìn ra ý của nàng.
“Hải Đông Thanh.”
92.
Muội muội của Thần Phi đều không được các vương công quý tộc yêu thích, lại đã đến tuổi gả đi.
Rượu đã uống rất nhiều, có bao nhiêu người sẽ làm chuyện hồ đồ, nhất định phải trong lúc mọi người vui vẻ mà gây chuyện.
“Vương nhị tiểu thư cũng đến tuổi kết hôn rồi, thật lâu mới có cơ hội vào kinh, Thần Phi nương nương có nhìn trúng ai không, để tìm một lang quân như ý, nàng đỡ phải quay lại vùng Tây Bắc chịu khổ với gió cát.
Hắn lại mở to hai mắt đánh giá muội muội, giống như là đang định giá.
“Khuôn mặt của nhị tiểu thư có vài phần tương tự với Thần Phi nương nương đã là không tầm thường rồi. Thật đáng tiếc, ở Tây Bắc kham khổ, nhị tiểu thư lớn lên ở quân doanh, thiếu tư thái của nữ nhi.”
“Thận Thân vương.”
Hoàng Đế biết tính nết của Thần Phi, không vui nhíu mày, không lạnh không nhạt mà nhắc nhở hắn một tiếng.
Nhưng người kia không chịu bỏ qua, thấy tẻ nhạt lại còn muốn nói thêm nữa.
Ta trộm ngắm sắc mặt lạnh băng của nhị tiểu thư, chỉ tiếc là lúc này chỉ có thể ngồi yên mà giận dữ.
Lại liếc nhìn Thần Phi, nàng lạnh mặt, nện thật mạnh chén rượu trên bàn, khiến cho ta thở cũng không dám thở mạnh.
“Thận thân vương đã từng đến Tây Bắc chưa?” Nàng cao giọng hỏi.
“Chưa từng.”
“Vậy sao ngươi biết Tây Bắc nghèo khổ như thế nào? Muội muội của bổn cung bảy tuổi đã có thể múa thương, mười tuổi đã lên ngựa rong ruổi, mười ba tuổi đã cùng cha xuất chinh lập nhiều quân công, bổn cung đang ở trong cung hiểu biết rất ít đối với các công tử tân quý trong cung, ngươi có thể tham mưu cho bổn cung một chút có ai xứng đôi với muội muội của bổn cung không?”
“Còn có ai có thể thay thế cho muội muội của bổn cung, thủ quan ở Tây Bắc giúp bệ hạ?”
“Muội ấy chưa từng kêu khổ, ngươi có tư cách gì mà nói chứ?”
“Bổn cung thấy ngươi là sống lâu trong mộng ôn nhu phú quý mà hồ đồ rồi.”
“Hôm nay bổn cung ở đây, trước mặt bệ hạ cũng nói rõ, nhị tiểu thư Vương gia sẽ không gả cho người ở kinh thành, chỉ cưới một người kiêu dũng có chí hướng, trở về Tây Bắc.”
Nàng nói chuyện, không bận tâm chút nào với mọi người ở đây, cho dù là thể diện của Hoàng Đế.
Tất cả đều im như ve sầu mùa đông, hận không thể độn thổ.
Nữ nhi của Vương gia chỉ cưới không gả.
Mắt ta long lanh, không hổ là Thần Phi tỉ tỉ, thật muốn đứng lên phất cờ hò reo ủng hộ nàng.
Thật sự quá lợi hại!
Nàng không chỉ mắng người trong cung, ai nàng cũng dám mắng!