Tần Đáp ứng chờ trong phòng, tươi cười trên mặt mới rốt cuộc rút đi.
“Tỉ tỉ.”
“Ta đây”
“Thục Phi không có mang thai đâu!”
Nàng nói một câu như sấm sét, ta sợ tới mức muốn dán một tầng giấy niêm phong lên cửa sổ.
“Cũng không phải là chuyện gì lớn, đến ngày mai có khi không còn nữa.” Nàng lộ ra nụ cười ác liệt, loại vẻ mặt này hiện tại xuất hiện trên khuôn mặt nàng, cảm thấy xa lạ quá.
Nàng nói lảng sang chuyện khác: “Lương Quý Phi không biết việc này, nàng chỉ biết bản thân mình khó có thai, tính tình càng ngày càng kém.”
“Lương Quý Phi từ thời niên thiếu đã yêu Hoàng Thượng, đã nhiều lần muốn thay thế tiên Hoàng Hậu gả vào vương phủ.”
“Nàng nói với muội đủ mọi chuyện từ thời bệ hạ còn niên thiếu, giống như đang sống trong ảo mộng do chính mình dựng nên, thêm lần trước bị mất con, nàng bị chấp niệm với việc phong hậu và sinh con vua mà điên loạn, muội cảm thấy không được tốt.”
“Sau khi tỉ bị thất sủng, nàng cho rằng với tình cảm của mình với hoàng thượng thì sẽ nhận được sủng ái, nhưng khi Thục Phi đoạt được phần sủng ái này, nàng hận Thục Phi đến ngứa răng.”
“Không có việc gì, nàng cũng từng hận ta rồi.” Ta nhún vai, “Lương Quý Phi tuy rằng hơi ngang ngược một chút, nhưng cũng không phải là hung ác, Thục Phi thông minh sẽ không chịu thiệt thòi gì.”
Ta nói như vậy, Tần Đáp ứng chỉ nhìn ta, giống như đang nghe chuyện đùa.
Nhưng nàng không nói thêm gì.
Chỉ nhẹ nhàng mở miệng: “Chỉ hy vọng là như thế.”
Một hồi lâu sau, Tần Đáp ứng không nói gì nữa, chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm trên bàn, nàng đứng dậy tạm biệt.
Lần này, ta còn tiễn nàng rời đi.
Nàng nắm tay ta ra ngoài, đến cửa cung mới buông ra.
Tần Đáp ứng hành lễ với ta: “Tỉ tỉ, muội nhờ người đưa vào cung một cây Quýt, nếu năm sau có quả, muội sẽ đến gặp tỉ.”
Hiện tại là mùa đông khắc nghiệt, cây quýt có thể sống không?
Lại còn nói sang năm, có phải là muộn quá không?
Ta có rất nhiều câu hỏi không thể nói ra lời, chỉ có thể nhìn Tần Đáp Ứng rời đi, cho đến khi nàng biến mất trong mắt ta.
Ta nói: “Đừng chờ lâu như vậy đi, ta sẽ rất nhớ muội.”
129.
Một ngày trước khi Lý Quân Khoát hồi cung, Tần Đáp ứng chết.
Nghe đồn nàng nói gì đó chống đối Lương Quý Phi, bị đánh hai mươi trượng, m.á.u chảy đầm đìa bị nâng trở về, Lương Quý Phi lại không cho Thái Y đến chữa cho nàng.
Sau khi Lý Quân Khoát trở về, cùng Thục Phi tản bộ ở Ngự Hoa Viên, tìm thấy Tần Đáp ứng m.á.u thịt lẫn lộn trong bụi cỏ.
Nàng đã sớm không còn hơi thở nữa.
Thục Phi vì sợ hãi mà đẻ non.
Cung nhân đều nói, Tần Đáp ứng là do Lương Quý Phi hại chết.
Thái Hậu ra mặt đảm bảo cho Lương Quý Phi cũng vô dụng.
Toàn bộ trên dưới cung đều tận mắt nhìn thấy Lương Quý Phi trượng trách Tần Đáp ứng, đây chính là bằng chứng.
Mặt rồng giận dữ, Lý Quân Khoát lấy tội danh sát hại phi tần, mưu hại con vua biếm Diệp Dịch Vy vào lãnh cung.
Diệp gia, Triều đình yên tĩnh như c.h.ế.t lặng.
Thái Hậu lại bị bệnh nặng một trận, lại không nói thêm một lời cầu tình.
Ta nghe Hạnh Nhi truyền lời, Thái Hậu bị bệnh lẩm bẩm: “Đều sai rồi, sai thứ tự.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Ta nghe cũng hiểu.
Sai thứ tự, nếu đưa Diệp Dịch Vy vào vương phủ, cho dù c.h.ế.t thì phía sau vẫn còn Diệp Dịch Tình, Diệp gia không đến mức thua cả bàn cờ.
Nhưng ta cũng không cho là sai thứ tự.
Mà ngay từ đầu đã là sai.
Diệp Dịch Vy vẫn sẽ vì yêu mà cuồng, Hoàng Hậu nương nương vẫn sẽ vì âu sầu mà thành bệnh tật.
Chỉ cần các nàng còn ở trong Tử Cấm Thành.
130.
Vĩnh Thọ Cung lại khôi phục sự sung túc trước kia.
Đại hoàng tử biết đi, vịn vào cây quýt trong viện nghiêng ngả lảo đảo.
Thần Quý Phi được phong làm Hoàng Hậu, Thục Phi phong làm Thục Quý Phi.
Mà ta lại làm sủng phi, Lý Quân Khoát sẽ cười tủm tỉm bước vào cửa lớn Vĩnh Thọ Cung, gọi ta: “Tiểu Quất Nhi.”
Tất cả đều không có gì thay đổi.
131.
Lại thêm một năm tuyển tú.
Các phi tần mới tiến cung thỉnh an Hoàng Hậu.
Ta cùng với Thục Quý Phi ngồi trên đầu.
Những người mới lúm đồng tiền như hoa, nhiều nhất cũng không quá mười bảy.
Bên ngoài Cảnh Nhân Cung cắm một chiếc gậy buộc lụa hồng, trong phòng lượn lờ đàn hương, cổ tay Hoàng Hậu quấn quanh một chuỗi Phật châu, đối mặt với mọi người đoan trang xa cách.
Không khác so với tiên Hoàng Hậu là bao, sinh mệnh của nàng cũng đang dần trôi đi.
Thục Quý Phi quản lý việc lục cung, cằm nhẹ hếch lên, nhìn mọi người.
Không có ai yêu cầu nàng phải dâng hai tay lên lấy lòng nữa, Thư gia cùng với Vương gia chiếm nửa bầu trời Tây Bắc, đối mặt với nàng chỉ còn những gương mặt tươi cười a dua.
Mà ta, vẫn là Hiền Phi.
Sủng quan lục cung, được Hoàng Thượng nâng trong lòng bàn tay, thường xuyên cùng Hoàng Thượng mười ngón tay đan vào nhau sóng vai mà đi.
132.
Tử Cấm Thành hết mùa hoa này đến mùa hoa khác nở rồi lại tàn.
Ta vẫn sẽ tìm người chơi bài cửu, chỉ là không phải người trước kia.
Ta mang thai đứa nhỏ thứ hai, đại hoàng tử từ bên ngoài viện chạy tới, đầy mặt vui sướng nói cho ta: “Ngạch nương, cây quýt có quả rồi, người nếm thử xem có ngọt không.”
“Lý Quân Khoát hiện giờ là cha rất nghiêm, bảo hắn phải ổn trọng một chút: “Ngạch nương của con hiện tại thích ăn chua, nói gì mà ngọt hay không.”
Ta muốn ăn, hắn bất đắc dĩ chiều chuộng bóc quả quýt cho ta.
Mới vào miệng ăn rất chua xót, còn chưa chính nên rất chua.
Ta nheo mắt lại, cố gắng nuốt xuống, cười nói: “Rất ngọt, ăn ngon!”
Lý Quân Khoát không nghi ngờ, tự mình nếm một miếng.
Không biết vì sao hắn ăn lại ngọt, hắn nói: “Tiểu Quất Nhi thì phải ngọt.”
133.
Hạnh Nhi nói, nhìn từ xa chúng ta giống như là một nhà ba người bình thường trên phố.
(Hết)