“Thư Lan Âm, đừng quên dáng vẻ đáng thương mà ngươi đã từng quỳ trước mặt bổn cung, rất nhiều chuyện nếu bổn cung nói ra, cho dù là huynh trưởng của ngươi có ra sức đến đâu cũng không thể cứu nổi cái mạng này của ngươi!”
Lời nói của Phương Tần sắc bén, giọng rất cao.
“Trước kia Thư gia nhà ngươi cũng chỉ là gia đình bình thường ở Thục Châu, may mắn được Hoàng Thượng tin dùng, lấy tiền ra để nịnh bợ làm quan, thực sự coi mình là cái gì?”
Ta nghe thấy thì nhíu mày, phía sau ta có nhiều người theo sau như vậy, làm gì có chuyện Diệp Dịch Vy không phát hiện ra.
Nàng trào phúng Thư Gia là gia đình tầm thường, là đồ nhà quê vào thành, nhưng đồ nhà quê chân chính là bản thân ta.
Nàng là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe Tần gia nhà chúng ta!
Thật đáng ghét, bị người khác chỉ vào mũi mắng một hồi còn không thể phản bác.
Nhà ta thật đúng là một người đắc đạo gà chó lên trời.
Thật là tức giận!
Hạnh Nhi giữ chặt cổ tay ta, đưa ta ra bên ngoài.
Nàng thấp giọng thì thầm: “Nương nương đừng dính vào làm gì, Hoàng Thường còn đang ở Vĩnh Thọ Cung chờ ngài đó!”
Ta tức giận rời đi, chậu hoa đặt dưới đất cũng bị rung động, cáu kỉnh nói: “Nhà giàu có nhất đông đúc nhất Kỳ Huyện của chúng ta cũng không dạy ra nữ nhi điêu ngoa như vậy.”
Kỳ Huyện tuy nghèo, nhưng chúng ta có tố chất!
Hạnh Nhi bật người, vội vàng lôi ta đi.
Khi trở lại Vĩnh Thọ Cung cũng vừa lúc Lý Quân Khoát vào nhà.
Hắn thấy ta cầm một quả lê cắn nham nhở, gặm giống như là đang ăn người, hai con mắt nhìn hắn, nhìn từ trên xuống dưới từ trái qua phải, thế nào cũng không phải.
Hắn cúi đầu nhìn bản thân, hình như không có gì sai, nên cầm lấy cổ tay mà đoạt đồ ăn.
“Ai lại chọc cho nàng tức giận rồi,” Hắn nói, “Chắc là không phải trẫm đâu.”
Ta đoạt quả lê trên tay hắn, dáng người hắn cao, vừa giơ cánh tay lên, ta có kiễng chân cũng không lấy lại được, ngược lại trông giống như một vai hề, giống như khỉ làm xiếc.
“Đồ vật ở kinh thành quý giá, ngay cả trái cây cũng không cho ta ăn nhiều.”
Ta không tranh nữa, ôm cánh tay buồn bực mà ngồi xuống.
Lý Quân Khoát duỗi tay ôm lấy ta, ôm ta vào trong ngực, đầu ngón tay cầm quả lê đưa vào bên miệng ta: “Cho dù đồ vật của kinh thành có quy giá đến đâu cũng không quý giá bằng Tiểu Quất Nhi của Kỳ Huyện, không nói được, không chạm vào được, ăn thiếu một miếng thôi cũng rớt nước mắt với trẫm.”
Nói linh tinh!
Ta vốn không hay khóc, trừ lúc mang thai hơi đa sầu đa cảm, hiện tại ta không dễ dàng rơi nước mắt đâu. Ta chỉ oán hận muốn cắn quả lê một chút, vừa nghiêng đầu lại cắn lên ngón tay của Lý Quân Khoát.”
Lưu lại một vòng dấu răng.
Lý Quân Khoát bị đâu “A” một tiếng, quả lê rơi xuống đất, hắn cầm lấy cằm ta, cắn lên môi ta một cái, giống như hắn bị đau mà vẫn thoải mái.
Trong giọng nói có ám muội sắc dục: “Ban ngày ban mặt dám nháo với trẫm, buổi tối không tha cho nàng!”
“...”
Không phải đâu, người kinh thành bọn họ sao cứ thích vô cớ mà chỉ trích người khác thế nhỉ.
Ở trong phòng đấu võ mồm lại náo loạn một trận, khi nghỉ trưa lỗ tai ta nóng kinh người.
Rúc trong lòng của Lý Quân Khoát, hắn đọc sách, ta đọc không vào, hậu quả của việc bị ép học hành là ngáp không ngừng nghỉ.
Hắn khôi phục sự ổn trọng, dịu dàng hỏi: “Có ai nói nàng, chọc nàng không thoải mái đúng không.”
Ta suy nghĩ hồi lâu, vừa định nói lại nuốt lại mấy lần, ngửa đầu nhìn Lý Quân Khoát: “Phương Tần vô lý như vậy, không có ai quản hay sao?”
105.
Có thể quản thúc được Diệp Dịch Vy cũng chỉ có Hoàng Hậu.
Nhưng mà không đợi Hoàng Thượng tìm Hoàng Hậu nói chuyện này thì Cảnh Nhân Cung đã truyền đến tin tức, Hoàng Hậu bệnh nặng, không uống được thuốc nữa.
Hoàng Thương và Thái Hậu đến thăm, trấn an nàng rất nhiều, cũng không có tác dụng gì.
Chúng ta ở bên ngoài lo lắng chờ tin tức.
Hoàng Thượng lệnh cho chúng ta hầu bệnh.
Ban đêm, Lý Quân Khoát trằn trọc, rất lâu không thể vào giấc ngủ, chúng ta cùng nhau ngồi trên giường.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Trong phòng tắt đèn, ngoài phòng cũng lặng yên không có tiếng động.
“Không biết sao lần này bệnh lại đến nhanh như thế.” Hắn thở dài, “Tiểu Quất Nhi ở bên cạnh Hoàng Hậu nhiều một chút, chỉ sợ là… nàng không khỏe lại được.”
“Hoàng Hậu nhiều năm như vậy, thật sự là vất vả.”
“Khổ nàng rồi!”
106.
Ta đi đến thăm bệnh Hoàng Hậu.
Ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, thị vệ phía sau cũng không có huynh trưởng.
Ta tự nhiên cảm thấy xúc động, dừng chân, sai người gọi Tần Hòe đến đây!
Hắn là người vô tâm nhất trong nhà ta, là người không hề có định số, khi ta tiến cung cả nhà đều khóc, chỉ có hắn có thể quay đầu hỏi thức ăn trong cung có ngon không.
Hiện giờ lại gầy đi rất nhiều, tuy là ăn mặc cũng chăm chút thì cũng có thể nhìn thấy hình dáng tiều tụy, râu lún phún trên cằm càng thêm dấu vết của năm tháng, hắn im lặng đứng phía sau ta, không giống như một người, mà giống như một hồn ma, bị khóa vào thân thể của một người mà hành động.
“Nương nương.” Hắn hành lễ, “Hôm nay không phải ca trực của thần.”
“...”
Đôi mắt của hắn buông xuống, giống như muốn nhìn thủng cả mặt đất.
Ta giơ tay, nắm lấy tay áo hắn, giọng cầu xin: “Ca ca, đi cùng với muội thôi!”
Thật ra ta không hiểu rõ.
Ta không hiểu vì sao, là ý trời, trong đầu ta có một giọng nói, giống như muốn nói nếu Tần Hòe không đi hắn sẽ hối hận, hắn sẽ phải hối hận cả đời.
Mặc dù, hắn đi thì cũng chỉ là đứng giữa mọi người, đứng từ xa, ở bên ngoài phòng mà thôi.