110.
Thái Hậu sau khi gặp Hoàng Hậu cũng bị bệnh.
Nàng truyền ta đến hầu bệnh.
Thái Hậu nằm tựa trên giường, khuôn mặt vốn khôn khéo quắc thước giờ đã lộ ra nhiều nếp nhăn.
Thế nhưng lại hiền từ hơn rất nhiều so với trước kia.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Khi ai gia đi thăm Tình Nhi nàng đã bệnh tật quấn thân, ngươi là người cuối cùng gặp nàng, nàng nói với ngươi cái gì?”
Ta nhớ lại những lời nói ngày hôm đó, hình như câu nào câu nấy nói ra đều có thể bị trượng hình.
Lắp bắp há miệng, nhưng lại không nói nên lời, ánh mắt không dám nhìn thẳng.
“Hoàng hậu… Hoàng Hậu nương nương thương Hoàng Thượng, bảo thần thiếp… nghe lời Hoàng Thượng hơn.”
Ta chọn ra một câu, cũng là lời nói thật.
Thái Hậu rũ mắt, nhẹ thở dài.
“Hóa ra là nói ra rất nhiều điều không thể nói lại.”
“Thôi, ai gia đã hiểu rồi!”
111
Thái Hậu đã hiểu cái gì?
Đến khi ta ra cửa vẫn còn không hiểu chuyện ra sao.
Nhưng người ta đã từng là quán quân cung đấu lần trước, tận mắt nhìn Hoàng Hậu lớn lên.
Khẳng định là thanh minh hơn ta rất nhiều.
Nước bên trong quá sâu, ta không thể tham gia vào.
112.
Trong tang kỳ, trong cung cũng trở nên quạnh quẽ.
Mùa thu cũng đến rồi, tiếng vẩy nước quét nhà cũng vang lên tiếng động.
Tần Đáp ứng tới đây chơi cùng đại hoàng tử, ngồi trong phòng lại phát hiện không đủ người chơi bài cửu.
Nàng dạy đại hoàng tử bắt mạch, đại hoàng tử ngây ngô cười khanh khách.
Ta hỏi: “Muội bắt đầu học y rồi ư?”
Tần Đáp ứng gật đầu: “Trong cung không yên ổn, muội muốn học pháp sự, nhưng mà chẳng có ai dạy, chỉ có thể học y, tự mình điều dưỡng thân thể.”
Nàng khuyên ta cũng học.
Ta là đồ lười biếng, lại đầu gỗ, mở miệng từ chối.
Tần Đáp ứng không cưỡng cầu, chỉ nói là chỉ cần nàng biết thì chúng ta cũng biết.
Ngày thường nàng buồn không lên tiếng, nhưng tin tức lại linh thông.
Ghé vào bên tai ta nói thì thầm: “Muội có tin từ Thái Y Viện, chỉ sợ là Phương Tần khó có thai.”
Ta mở to mắt, ngón tay nàng đặt lên môi, chớp mắt với ta.
Thư Lan Âm thật tàn nhẫn.
Lưng ta cảm thấy lạnh lẽo.
Trước khi đi, Tần Đáp ứng bắt mạch cho ta, nàng nói Thái Y Viện có thể sẽ che giấu, nhưng nàng là thành thật đối với ta.
Hai đầu ngón tay của nàng chạm vào ngón tay ta, vừa lòng gật đầu.
“Tỉ tỉ, nguyệt sự tháng này của tỉ sắp tới rồi, mấy ngày tới đừng để bị lạnh.”
Ta tiễn nàng ra cửa.
Nàng đi hai bước rồi lại quay đầu nhìn ta, thành khẩn nói: “Tỉ tỉ, chúng ta cần phải sống thật lâu.”
Tần Đáp ứng cũng sợ sự vắng vẻ.
113.
Trong cung liên tiếp xảy ra chuyện.
Thần Phi tin Phật đóng cửa không ra ngoài, Hoàng Hậu băng, Phương Tần túc trực bên linh cữu.
Hậu cung lớn như vậy, phi tử có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Triều thần bất mãn, muốn Lý Quân Khoát mở rộng hậu cung. Lý Quân Khoát lại thoái thác đang trong tang kỳ của Hoàng Hậu, không có tâm tình.
Vì thế, triều thần lại cãi cọ ồn ào nói hậu cung không thể một ngày không có chủ, muốn lập tân hậu.
Sổ con thượng tấu như bông tuyết, đề cử Phương Tần.
Chỉ có Định Quốc Công phủ không có động tĩnh gì.
Lý Quân Khoát thấy bọn họ phiền phức, mới diễn ra vẻ cực kỳ bi thương, xử trí mấy nhàn quan, sau đó lười nhác bãi triều ba ngày liền.
Nước không thể một ngày không có vua, nhưng có thể ba ngày không có vua.
Hoàng Thượng phê tấu chương ở Dưỡng Tâm Điện, ta ôm Đoàn Tử ngồi bên cạnh dạy hắn gọi “Mẹ”, đoàn tử lấy tay đánh lên mặt ta.
Lý Quân Khoát phân thần nhắc nhở: “Là ngạch nương.”
Ta cầm lấy bàn tay bừa bãi của Đoàn Tử, nghiêng đầu: “Hai chữ khó học.”
Lý Quân Khoát cũng biết nghe lời hay: “Vậy thì nàng dạy nó nói cha đi!”
“...”
Trong mắt của Lý Quân Khoát có rất nhiều tấu chương, hắn phê đến nỗi lưng đổ mồ hôi, thái giám phải quạt gió cho hắn.
Đột nhiên hắn hỏi ta: “Tiểu Quất Nhi có muốn làm hoàng ngạch nương của Thanh Cừ không?”
Ta lắc đầu. “Thiếp đã là ngạch nương của nó rồi.”
Lý Quân Khoát nhìn ta chằm chằm, sau một lúc lâu thì cúi đầu, tiếp tục phê tấu chương.
Ta tiếp tục dạy Đoàn Tử từng tiếng.
“Bảo bảo, gọi mẹ, mẹ…”
114.
Ta không muốn làm hoàng ngạch nương của đại hoàng tử
Ta chỉ muốn làm mẹ của Đoàn Tử mà thôi. (23)
Lý Quân Khoát hỏi ta là muốn nghe ta từ chối.
Ta sẽ không đi đoán xem, nếu ta nói muốn, hắn có thể đồng ý hay không.
Ta không muốn làm đại hoàng tử hoàng ngạch nương.
115.
Được khoảng chừng nửa năm, hậu vị bỏ không như cũ.
Thần Phi được phong làm Quý Phi, quản lý công việc lục cung, Phương Tần được thăng làm Lương Phi, Thư Quý nhân thành Thư Tần, ngay cả Tần Đáp ứng cũng thành Thường tại.
Một năm này, tất cả mọi người đều tấn chức, tiền đồ của mỗi người đều ngang nhau.
Chỉ là chuyện lập tân hậu nghỉ mười ngày thì lại ầm ĩ mười ngày, tiếng gió không ngừng lan truyền.
Diệp Dịch Vy vẫn có tên trên bảng.
Tính tình của nàng thu liễm, đối xử với người khác đều chu đáo lên.
Vô cùng phù hợp với chữ “Lương.”
_____
(23) Hoàng ngạch nương là cách mà các hoàng tử gọi Hoàng Hậu, cho dù là con của các phi tần thì cũng phải gọi Hoàng Hậu là hoàng ngạch nương. Trong lời kể của Tiểu Quất Nhi thì Hoàng Thượng hỏi nàng như thế chính là mong nàng trả lời “không”, để giữ được hình ảnh ban đầu, không tranh không đoạt, tất cả đều dựa vào Hoàng Thượng (đây cũng chính là lời dặn dò, trăng trối của Hoàng Hậu trước khi qua đời). Tiểu Quất Nhi biết rõ nên quyết định từ chối, để Hoàng Thượng có thể giữ được tình cảm ban đầu, cũng để HT không bị khó xử, cũng có thể là giữ lại tình cảm của bản thân, cho bản thân một lối thoát.