• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

60.

Lưu Hầu tuyển bị thương, nhân sự việc nháo thần nháo quỷ này, sau khi điều tra cũng không phát hiện ra dấu vết của người khác, Hoàng Đế, Thái Hậu, Hoàng Hậu sau khi trấn an cũng bỏ qua.

Nhưng người duy nhất chịu liên lụy lại là ta.

Thái Hậu chỉ tên nói họ, để Lưu Hầu tuyển đến ở trong thiên điện của ta.

“Chỗ của Khánh tần long khí mạnh mẽ, đồ dơ bẩn gì cũng sẽ bị áp chế.” Đây là toàn bộ lời nói của Thái Hậu.

Vì thế, Lưu Hầu tuyển mã bất đình đề (14*) mà dọn vào, tốc độ nhanh đến nỗi ta suýt nữa cho rằng nàng đã chuẩn bị dọn đồ từ nửa tháng trước.

Thật ra, Thái Hậu có ý gì, lòng dạ Tư Mã Chiêu (15) người qua đường cũng biết, để hai người có diện mạo giống nhau ở cùng một chỗ, chiêu này thật sự khiến người khác ghê tởm, Hoàng Hậu cũng đã đi khuyên, vô dụng, còn bị Thái Hậu mắng một trận, nói ta dựa vào cái gì mà có thể ở một mình một cung điện lớn như vậy, không để người khác vào ở, có muốn Thái Hậu nàng đi xin lỗi, lại cho ta phá cách thăng phi.

Khi Hoàng Hậu ra ngoài sắc mặt cũng không tốt, trở về tìm thái y lấy thuốc an thần uống nửa tháng, để tẩm bổ thân thể.

Mỗi ngày ta đều đi tìm Hoàng Hậu g.i.ế.c thời gian, Hoàng Hậu rất hiểu lòng ta mà đưa cho ta một gói, nói ta về sau không chừng ta cũng dùng đến.

Ta: “... Đừng,... Không cần dùng tới.”

Sau khi đã định ra chuyện này, ta cũng không biết nói gì, có thêm nhiều người thì sinh hoạt cũng không nhàm chán? Ta sai người trộm mang tiểu thuyết vào cung, truyện trạch đấu cung đấu vô cùng xuất sắc khiến ta nghẹn họng trân trối, nghĩ đến hiện giờ có khi cũng phải làm việc.

Ta lo sợ bất an, xoa tay hầm hè, cùng với Thần Phi và các tỉ muội khác cứ vài bữa lại tụ tập một lần, nói chuyện phiếm.

Mà Lưu Hầu tuyển thì vẫn cứ an phận, ta thì mỗi ngày đóng cửa sinh hoạt, không có gì thay đổi.

Thần Phi tỏ vẻ, các ngươi thật không thú vị, có muốn bổn cung đi gây sự với Thư Lan Âm một chút, dạy ngươi cách gây chuyện như thế nào hay không?

Ta: “Làm sao lại có người chuyên đi dạy người khác làm việc xấu như thế chứ?”

Lý Quân Khoát đã đến đánh vỡ sự yên bình này.

Biên cương xảy ra chiến sự, hơn một tháng liền Lý Quân Khoát không bước vào hậu cung, ta tuy thường xuyên gặp hắn, cũng là làm bạn mài mực cho hắn ở Ngự Thư Phòng, hiện giờ các tướng sĩ đều được sắp xếp thỏa đáng, hắn mới rảnh rỗi một chút, chuyện thứ nhất là tới tìm ta.

Giữa trưa, Lý Quân Khoát tới để dùng bữa.

Vừa tiến đến cửa điện, ta còn chưa kịp ra đón, đã nhìn thấy Lưu Hầu tuyển mặc một bộ đồ rất giống đồ của ta, đứng cạnh cây đào hành lễ với Lý Quân Khoát.

Hoa rụng rực rỡ, đây là vẻ đẹp khi trời chuyển lạnh.

Cơ thể của ta cứng lại, ngay cả hành lễ cũng chậm hơn nàng rất nhiều, một tiếng “Dật lang” giữ lại trong cổ không kịp nói ra.

Thật là kỳ lạ, Thư Đáp ứng cùng với Thần Phi ở cùng một tẩm điện, cũng có loại cảm giác mệt mỏi buồn phiền này sao?

“A, ngươi chuyển đến đây rồi.” Lý Quân Khoát biểu tình nhạt nhẽo, nhìn quần áo trên người nàng: “Ngươi mặc đồ màu lam không đẹp, Thượng Y Cục chọn đồ không tốt, ai chọn thì đi lãnh phạt đi!”

Lục Hầu tuyển ngơ ngác, nhìn kỹ trên tay phát run, chiếc khăn màu trắng trên cổ nàng còn đang bay bay trong gió nhẹ nhàng.

“Hoàng, Hoàng.”

“Trở về đi, tìm con đường đúng đắn!”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta nhìn thấy nàng xấu hổ, trong lòng xấu xa cảm thấy sảng khoái, sau khi sảng khoái thì lại chột dạ, haizz, hiện giờ ta thật là quá mức nhỏ nhen rồi.

Ta vừa sảng khoái lại vừa tự phỉ nhổ bản thân.

Lý Quân Khoát cùng ta sóng vai đi vào phòng, hầu hết cơm trưa là làm trong phòng bếp nhỏ của ta, trong đó có món vịt quay, là ta học Lạc Thường tại, hơi ngọt một chút, lại còn bỏ thêm một chút mùi dược liệu.

Ăn ngon lại tốt cho sức khỏe.

Đáng tiếc là ta không có thiên phú nấu ăn, Lạc Thường tại dạy ta một buổi trưa, thiếu chút nữa đã c.h.é.m cái thớt gỗ thành hai nửa, nàng trách ta là đồ làm bậy.

Ta khóc huhu.

“Có vui hơn chút nào không?” Vừa ngồi xuống, Lý Quân Khoát đã hỏi, trong mắt hắn không có sự sắc bén như vừa rồi, nhu hòa giống như một viên ngọc trơn nhẵn được ngâm trong bát nước ấm. “Làm sao? Ấm ức đến nỗi không muốn nói chuyện với trẫm à?”

“Làm gì có!” Ta lầm bẩm, “Dật lang đừng có coi thường người khác!”

“Vậy thì làm sao lại đứng ở cửa giống như môn thần tỏ thái độ với ta?” Hắn cười hỏi: “Nếu ta không trả lời tốt, chẳng phải là không có cơ hội vào nhà dùng cơm ư?”

Ta gắp cho hắn một miếng vịt quay: “Không cho ngài vào cửa, chuyển vào ngay cạnh cũng có cơm trưa, làm sao ngài bị đói được!”

Càng nói càng chua, ta và vội một miếng cơm.

Lý Quân Khoát cười rộ lên, dưới bàn, hắn nhẹ nhàng chạm vào mu bàn chân của ta, ngứa.

“Đúng là trẻ con…” Hắn than thở xong, để miếng vịt nướng vào trong miệng, bằng mắt thường cũng thấy cả người hắn dừng lại.

“Ăn ngon không? Thiếp đã học Lạc tỉ tỉ đó.” Ta hồi hộp không thôi.

“...” Hắn nuốt cả miếng thịt vịt, trả lời mơ hồ, “Mỗi người một vẻ.”

Một lát sau, hắn lại ngơ ngẩn: “Đã lâu không ăn đồ ăn Lạc Thường tại làm… không biết tay nghề của nàng dạo này có thay đổi không.”

Ta: “...”

Ta cứ cảm thấy lời hắn nói có ẩn ý.

_______

(14*) Mã bất đình đề: Ngay lập tức, không ngừng nghỉ

(15) Lòng dạ Tư Mã Chiêu: Chỉ ý là trong lòng có gì thì ai ai cũng biết, dựa vào một điển tích thời Tam Quốc, Tư Mã Chiêu muốn chiếm ngôi vua, mọi người trong thiên hạ đều biết, sau trở thành thành ngữ với nghĩa tương đương như vậy, dã tâm, suy nghĩ đều rõ ràng, không nói ra mà ai cũng biết.

P/S. Ghi chú số 14 thêm dấu sao là bởi vì đã có số 14 rồi, là lúc làm để bị lặp số không để ý, giờ mà sửa lại thì phải sửa cả văn bản nên lười quá, thêm dấu sao để có sự khác nhau, mọi người thông cảm nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK