• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

43.

Cha mẹ vừa mới vào kinh, tin tức đã bay đến tai ta rồi. Cùng lúc đó, trong cung lại khua chiêng gõ mõ mà thu xếp chuyện tuyển tú, cung nữ thái giám liên tục qua lại không ngừng.

Như là đang ăn Tết.

Ngược lại là mấy phi tần chúng ta vui buồn lẫn lộn, không có việc gì tụ họp với nhau đánh bài.

Các nàng đánh, ta nhìn.

Ở nhà, ta cùng huynh trưởng và phụ thân đã từng chơi, cũng coi như là từ nhỏ đã chơi, nghe Tần Thường tại nói có đồ chơi mới cùng nhau chia sẻ, còn tưởng là cái gì, kết quả…

Ta cũng muốn chơi.

Ta nóng lòng muốn thử, lại bị Thần Phi đẩy một cánh tay, ngồi bên cạnh ghế mềm.

“Con nít con nôi, chơi cái này làm gì.”

Khi nói chuyện âm cuối của nàng cao lên, giống như chuẩn bị vả ta một cái, ta lập tức ngập ngừng sợ hãi trốn đến bên cạnh Hoàng Hậu tìm một chỗ dựa.

“Khánh muội muội cũng đã mười bảy rồi, nhỏ chỗ nào.” Lạc Đáp ứng nghĩ sao nói vậy, không sợ Thần Phi., “Ngài đó, tự mình muốn đánh, không ai dám đoạt vị trí của ngài.”

Đuôi mắt của Thần Phi nheo lên, trừng mắt với Lạc Đáp ứng, nếu là trong tay nàng có một cây gậy thì đã sớm đánh lên người của Lạc Đáp ứng rồi, nhưng rốt cuộc đã ở trong cung nhiều năm như vậy rồi, cho dù tính tình có khí phách cương trực đến đâu thì cũng bị mài mòn mà trở nên khôn khéo một chút, vì vậy nàng chỉ có thể sử dụng móng tay thon dài chọc lên thái dương của Lạc Đáp ứng.

“Bổn cung muốn chơi ư? Bổn cung muốn chơi chẳng lẽ lại không gom đủ một bàn người sao, làm sao phải tranh giành với bé Quýt?”

Lạc Đáp ứng cười xin tha, nhõng nhẽo: “Tỉ tỉ tốt, là tại muội lanh mồm lanh miệng nói bừa, ngài còn lạ gì nữa, cũng tại vì muội coi nó như là bảo bối, cùng với Tần tỉ tỉ nghiên cứu nửa ngày rồi!”

Nàng lại vừa đổ nước, vừa dọn điểm tâm, giả làm vai hề khom lưng cúi đầu, mới có thể khiến cho Thần Phi cười trở lại.

Mà ta cùng với Tần Thường tại ngồi ở cạnh nhau, nhìn các nàng ầm ĩ, hai người chúng ta đều ít nói, nàng tính tình điềm tĩnh, nên chúng ta cũng thân thiết một chút.

Trận bài này còn chưa đánh, bởi vì Hoàng Hậu còn bận với việc tuyển tú, còn ở sảnh ngoài xử lý.

Buổi trưa, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu râm ran, phòng trong cung nữ nhẹ nhàng quạt băng, mùi hương hoa quả trong không khí, tiếng cười đáng yêu của con gái, tiếng bàn ghế va chạm…

Tất cả đều thoải mái an tĩnh, khiến cho ta hồi tưởng đến một buổi trưa trong thư phòng ở huyện thành nhỏ rất lâu trước kia.

Ta nói với mẹ, nếu được làm bạn với rất nhiều tỉ muội, mỗi ngày vô cùng náo nhiệt đùa giỡn với nhau thì thật tốt.

Một lời đã thành sự thật, hiện giờ cuộc sống này, tốt đến mức khiến cho ta cảm thấy không chân thật, đẹp đến nỗi giống như thủy tinh dễ vỡ. Nghĩ vậy, trong khoảnh khắc đó hốc mắt ta cũng nóng lên.

44.

“Muội muội, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Một chút khác thường của ta không trốn nổi đôi mắt của Tần Thường tại, nàng tiến đến bên tai ta, nhỏ giọng quan tâm.

“Nếu là muội muốn đánh, ta…”

Đúng lúc này, nàng nhìn theo tầm mắt ta ra ngoài cửa sổ, là thái giám do Lễ Bộ phái tới hấp tấp đi lại, nàng tức khắc trầm mặc, rõ là đã hiểu sai ý.

Tần Thường tại giống người từng trải, vẻ già dặn mà vỗ vỗ lưng ta: “Nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường, huống chi còn là Hoàng Đế, ta thấy cả Hoàng Thượng và Thái Hậu đều coi trọng muội, muội cũng không cần quá buồn lòng.”

Nghĩ lại, thanh danh người đàn bà ghen tuông của ta trong cung đã truyền đi vô cùng vang dội.

Không uổng Lý Quân Khoát đã nói câu nói kia: “Tiểu Quất Nhi người nhỏ bé nuôi dưỡng ra trái tim cũng nhỏ.”

Ta cũng không giải thích, giải thích không rõ cảm xúc tự nhiên xuất hiện, đành đ.â.m lao theo lao, cười xua xua tay: “Mắt mở lâu quá, gió thổi mạnh nên đau.”

45.

“Bổn cung đã biết rồi, ngươi đi bảo người nói cho mẫu thân, để ý nha đầu kia, không được…”

Thật lâu sau, Hoàng Hậu mới đi vào, còn ở bên cạnh cung nữ dặn dò gì đó, thần sắc nghiêm khắc, còn có chút bất đắc dĩ.

Hoàng Hậu thấy ta ngồi ở bên cạnh, trong mắt lại trông mong, vẫy tay bảo ta ngồi vào vị trí của nàng, bản thân ngồi bên cạnh xem ta đánh.

“Bổn cung chưa từng chơi, nhìn các ngươi chơi là được.”

Nàng thản nhiên nói, nhẹ nhàng nói với ta: “Chơi đi, thua thì tính vào bổn cung.”

!!!

Hai mắt ta tỏa ra ánh sáng, vậy thì ta phải chơi thật lớn mới được!

46.

Cả một buổi chiều lãng phí vào việc đánh bài.

Khi Hoàng Đế tới, ta còn đang tham tiền đếm số lá vàng, ba tỉ tỉ ở dưới đều thua đến nỗi tái mặt, mà Hoàng Hậu đã sớm ngủ được mấy giấc ở trên giường nệm.

Ban đêm nàng thường không ngủ được, vết thâm quầng nơi đáy mắt không che lấp được, dày đến mức đáng sợ, nhưng vừa đến buổi sáng nét mặt đã tỏa sáng, gọn gàng ngăn nắp mà xử lý sự việc trong hậu cung, giống như không cần nghỉ ngơi.

Hiện giờ ngủ mấy khắc này, giống như là tranh thủ thời gian.

Lý Quân Khoát phất qua gáy của ta, thấy ta ngồi chỗ của Hoàng Hậu vừa mắng còn mang theo chút nuông chiều: “Không có quy củ gì cả!”

Hắn tới cũng không phải là tìm ta, mà là có việc trao đổi với Hoàng Hậu, hắn bảo ta ở bên ngoài chờ, buổi tối sẽ cùng ăn tối với ta.

Ta chờ, cứ cảm thấy n.g.ự.c mình đập thình thịch.

Chờ đến khi hắn cùng Hoàng Hậu cùng nhau ra, Hoàng Hậu mang theo một tia áy náy mà liếc nhìn ta một cái.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ta chợt cảm thấy hoảng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK