• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

33.

Hoàng Hậu không thích nói chuyện, bên người lại có rất nhiều người.

Các nàng đều thân thiện, thường hay ríu rít nói chuyện phiếm, Hoàng Hậu cũng không trách các nàng.

Ta đi, cũng có rất nhiều cung nữ nói chuyện với ta.

Hoàng Hậu thấy ta nhàn rỗi, ngày nào cũng nghĩ ra cái gì đó để dạy ta.

Cầm kỳ thư họa nàng đều tinh thông.

Nàng là tiểu thư của gia đình thế gia.

Mà ta bảo người mang dế vào, xúi giục Hoàng Hậu chơi với ta.

Có lẽ là vì ở chung lâu rồi, ta có thể cảm giác thấy, nàng chỉ lạnh lùng trên mặt thôi, nên cũng không sợ nàng.

“Hoàng Hậu nương nương!” Ta gọi nàng, ta chọn dế thua, để Hoàng Hậu chọn con thắng.

Nàng không tham gia, chỉ ngồi đọc sách, nghe thế thì ngẩng đầu nhìn ta một cái, động tác cũng không thay đổi: “Vậy đổi tướng quân của bản cung với ngươi!” (9)

Hình như đây cũng là một cách giải quyết.

Không biết có phải là ảo giác hay không, trong dư quang, ta nhìn thấy Hoàng Hậu hơi nhếch khóe môi.

34.

Ta vào cung ba năm, chưa từng gặp người nhà, chỉ tình cờ nhận được chút tin tức.

Đại ca cưới vợ rồi, hiện giờ cháu trai cũng bình yên ở trong bụng của tẩu tẩu, mẹ ta nói đại tẩu tuy là con gái trong gia đình giàu có, lại là một người đanh đá.

Nhị ca mang đại ca đi ra ngoài chơi bời, đại tẩu dám mang theo cái bụng to đuổi đánh đại ca, chạy vòng quanh một vòng cây hồng trước cửa.

Người khác nhìn mà sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, gọi nàng là bà cô.

Thư của mẹ nói: “Đại phu nói, chỉ vài ngày nữa, chờ đến khi tuyết rơi, đứa nhỏ cũng sẽ được sinh ra. Sinh vào mùa đông cũng tốt, không sợ lạnh, không giống như con sinh vào ngày nóng bức, tính tình nóng như lửa, không khiến cho người ta bớt lo, rồi lại vô cùng dính người.”

Nàng lấy hết khả năng nhớ ra một chút chuyện vặt vãnh thú vị, nhưng hồi ức thường khiến cho người ta ngơ ngẩn một chút, đến cuối cùng mới viết một câu ở trong góc.

“Trong nhà mọi người đều khỏe, chỉ là hay nhớ con, sợ con chịu ấm ức.”

Trên hai chữ ấm ức có vết nước mắt.

Khiến cho ta cảm thấy buồn hơn một chút, ngày hôm đó lười nhác ở trong phòng, nói trong người không thoải mái.

35.

Ta lặng lẽ khóc, cố gắng không để ai nhìn thấy.

Nhưng trong hoàng cung này, mỗi phân mỗi thước đều là của Hoàng Đế, ngày hôm đó hạ triều, Hoàng Đế đã tới hỏi ta làm sao.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Nhớ nhà.”

Ta không nói dối hắn, cũng lường trước hắn có thể đoán được, trong cung gác cổng nghiêm ngặt, trước mắt ta cũng được sủng, đưa ra đưa vào một chút đồ vật cũng khó khăn. Đương nhiên cũng là vì ta lười không đi lại tạo mối quan hệ.

“Cũng tại vì cách hơi xa một chút.” Lý Quân Khoát nghĩ ngợi nói, “Hiện giờ nhị ca của nàng đã trúng cử, nếu nàng nhớ, trẫm sẽ đề bạt cho phụ thân của nàng một chức vụ nào đó ở kinh thành, được không?”

Đây là một ân đức lớn vô cùng.

Hoàng Đế ghét nhất là ngoại thích tham gia chính sự, thời trẻ những phi tần hậu duệ nhà quý tộc được đưa vào cung, đều được sủng ái vô cùng, lại xuống đốc đến nỗi lặng yên không tiếng động, việc tranh sủng trong cung cũng có, nhưng không có ai mượn ân sủng để mưu lợi cho gia tộc.

Hai năm trước mũi tên quét sạch những mong đợi đó, không biết b.ắ.n về phía ai, phần lớn là theo bản năng mà trốn xa một chút.

Ta không dám nghĩ, nhưng trong lòng cũng có một chút chờ mong.

Quan huyện ở một địa phương nhỏ, nhảy đến dưới chân thiên tử, là vinh quang bậc nào, ca ca có uống say cũng không dám nghĩ.

“Có được không?” Ta hỏi, vội vàng nhìn vào mắt Hoàng Đế, giống như tiếng muỗi kêu.

Lý Quân Khoát cười cười, ôm eo ta, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Chỉ cần nàng muốn là được!”

36.

Chắc là được rồi.

Dù sao cũng không bao lâu đã truyền đến tin tức cha ta được thăng quan, trong cung từ trên xuống dưới đều đến chỗ ta chúc mừng.

Đây là một ám chỉ, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra.

Hiện giờ địa vị của ta không bình thường, không ai có thể coi khinh con gái của một quan huyện nữa.

37.

Phụ thân thăng quan, cả nhà rầm rộ, vội vã đi vào dưới chân thiên tử, trước đó lại nhờ người, dùng tích cóp cả đời để mua một phủ đệ nho nhỏ ở ngoại ô kinh thành.

Ta vốn muốn trợ cấp một chút, dù sao ở trong cung cũng không dùng đến tiền, nhưng mẹ không nhận, người nói cha đã rất giận.

Cha là người thích sĩ diện, lại cảm thấy ta thua thiệt, ngoài miệng quật cường, nói ta khi giàu sang phải nghĩ đến lúc nghèo hèn, cũng nên giữ lại để lo cho bản thân, rốt cuộc là trong cung, không thể dựa vào sủng ái trong một chốc một lát của Hoàng Đế mà không lo lắng cho tương lai.

Ta không hiểu, không hiểu một chốc một lát là ý gì.

Vì thế, ngày hôm đó ta đi Dưỡng Tâm Điện tìm Lý Quân Khoát, đang đi trên hành lang thì nghe thấy hai cung nữ tán gẫu với nhau.

“Nghe nói hôm nay thái phó đề nghị Hoàng Thượng tuyển tú quy mô lớn, nói Hoàng Thượng của chúng ta đăng cơ đã hơn bốn năm rồi, hiện giờ dưới gối không có con trai con gái…

Ta dừng lại tại chỗ, giống như một chậu nước đổ ập xuống, lạnh đến lòng bàn chân.

Hóa ra, sủng ái thật đúng là có thời gian hạn chế.

_________

(9) Tướng quân là chỉ con dế chọi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK