• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

53.

Ngoài Diệp Dịch Vy còn có hai vị tú nữ mới tiến cung lần này, bị bỏ qua là khó tránh.

Một người là Thư Đáp ứng, là con gái của Hữu Phó Đô Ngự Sử Đô Sát Viện, năm nay mười bảy, có một đôi má lúm đồng tiền, cười lên rất ngọt. Nghe nói thứ huynh của hắn làm buôn bán, giàu chảy mỡ, người khác tiến cung mang theo đồ vật bên người, nàng mang theo từng rương vàng, người khác muốn ban thưởng, nàng lại đưa tặng vàng cho các phi tần, ai nhìn mà chẳng thấy thanh thế to lớn.

Đáng tiếc, nàng lại ở Dực Khôn Cung do Thần Phi làm chủ, là một người ngay thẳng, không thích tiền, ngược lại chán ghét hành vi vừa thấy mặt đã đưa tiền này, coi như nịnh nọt sai chỗ (12).

Một vị là Lưu Hầu tuyển, vị này đã được giới thiệu.

“Lưu Hầu tuyển không chỉ có đôi mắt giống ngài, ngay cả xuất thân cũng tương tự với ngài.

Một tiểu thái giám biết chuyện trộm nói cho ta, trong lúc tuyển tú, hắn làm việc bên cạnh, rất nhiều tin tức đều là hắn nói cho ta biết.

“Cứ trực tiếp nhìn chằm chằm vào Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhìn thoáng qua, vốn dĩ là muốn từ bỏ thẻ bài của nàng, nhưng Thái Hậu nương nương thấy Hoàng Thượng nhìn, lại cho rằng ngài ấy thích, thế là ban hoa cho nàng. Hoàng Thượng làm sao có thể mặc kệ mặt mũi của Thái Hậu đâu, chỉ có thể đồng ý, đến nỗi mấy vòng sau Hoàng Thượng cũng không có lòng muốn chọn ai. Nô tài chỉ có thể nói, điều kiện của nàng vốn là không thể nhập cung, đều dựa vào ánh mắt kia, là nhờ phúc của ngài.”

“Giống đến mức nào?” Ta tò mò, năm đó ta vào cung, Lý Quân Khoát cũng nói đôi mắt ta to: “Có giống không?”

“Cũng giống bình thường, đương nhiên không xinh đẹp bằng ngài rồi!”

Thái giám này cười nịnh nọt, vừa nghe đã biết không phải lời nói thật.

Vì thế ta quyết định tự mình đi xem.

54.

Nơi Lưu Hầu tuyển ở tên là Lạc Hoàn Các, tên thì hay, mà lại là một nơi rất kỳ lạ.

Nơi đó chỉ cách lãnh cung một bức tường.

Rất nhiều phi tử của tiên đế không được sủng ái, đẻ non, hại mình hại người đã từng ở đó buồn bực mà chết, nghe đồn những phi tử đó có người oan khuất mà chết, oan hồn nửa đêm khóc nỉ non, gà gáy không ngừng, lại còn có tiểu cung nữ quét dọn đi vào hai ngày lại thắt cổ tự vẫn trên một cây đại thụ trong viện.

Nói như vậy, nó còn đáng sợ hơn cả lãnh cung, bàn ghế giường chiếu bên trong không phải là “đơn giản” bình thường đâu.

Nó giống như là một lãnh cung khác, một lãnh cung ngoài nhân gian.

Kể từ khi Lý Quân Khoát kế vị tới nay, chưa từng để bất cứ phi tần nào đến đây.

Lưu Hầu tuyển là người đầu tiên.

Có thể hiểu được, cung nhân xung quanh sẽ đối xử với nàng thế nào trong tương lai.

“Lưu Hầu tuyển này, Hoàng Thượng vốn dĩ là không muốn tuyển, vừa tiến cung đã bị ném đến nơi quỷ quái không thấy mặt trời này, làm sao có thể có ngày xuất đầu được chứ!”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lưu Hầu tuyển ngồi trong phòng, hai cung nữ cùng chụm đầu ở trên hành lang, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, không thèm bận tâm khua môi múa mép có thể bị chủ tử bên trong nghe thấy hay không.

Phi tử không được sủng ái, phi tử không có tương lai, còn không bằng cả tì nữ ở tầng cuối cùng.

“Trong cung từ trên xuống dưới chỗ nào mà không có lễ đến lễ đi, chỉ có Lạc Hoàn Các của chúng ta, còn lạnh hơn cả mùa đông, đừng nói là tiền tài bên ngoài không vào được, ngay cả bên trong…” Nghĩ đến cái gì, tiểu cung nữ còn lại cắn một tiếng, hất mặt lên trời xem thường, “Chỉ sợ trong túi còn sạch sẽ hơn cả ta.”

Trước kia nàng đã từng ở trong cung của Thần Phi, đó chính là một công việc béo bở, không thể nghi ngờ đã đem lại rất nhiều khí thế cho nàng.

Cung nữ thở dài một hơi: “Nếu không phải là tại ta trượt tay, làm rơi kiếm của Thần Phi nương nương xuống đất, thì làm sao sẽ phải lưu lạc đến đây hầu hạ nàng.”

“Chúng ta thật đáng thương, đi theo tới chỗ này để chịu khổ.” Người bên cạnh dùng cánh tay đánh vào nàng, “Những lời đồn đó… ngươi đã nghe rồi đúng không, ta vừa vào cửa đã cảm thấy cả người rét run, đáng sợ thật sự!”

55

Bọn họ thật đúng là không coi ai ra gì, ta đứng ở cửa mà xấu hổ thay.

Cung này rất nhỏ, nô tỳ còn chưa đến thông truyền đã nghe rõ ràng bên trong rồi.

Ta nghĩ lần sau tới cũng vậy, không cần lợi dụng lúc người ta nghèo túng mà đến dẫm một cái.

Nhưng mà ta mang theo một đám người thanh thế to lớn như thế, đến thì dễ, đi lại không tiện, một tiểu thái giám phía sau ta đứng không vững, chạm vào cửa cung một cái.

Hai cung nữ bên trong vốn đang nói chuyện đến quỷ thần, cửa bị đẩy ra, chợt cảm thấy từng ngọn gió âm hàn, đứng dậy nỏi: “Ai ở cửa thế?”

Ta thẳng sống lưng, gẩy gẩy châu tuệ buông xuống bên mái.

Một đám người phía sau cũng đứng thằng.

Rất hùng hổ, mọi người rất đúng chỗ mà thể hiện bảng hiệu của sủng phi.

Ôn Cẩn nâng cao giọng đáp: “Khánh Tần nương nương tới thăm tiểu chủ nhà ngươi.”

Tiếng người bên trong lập tức nhỏ lại, cửa bị tiểu thái giám đẩy ra, ba khuôn mặt hiện lên sự nịnh nọt.

Ta rất chán ghét loại sắc mặt này, nhưng mà trong cung lại có rất nhiều người thích bày ra cái vẻ này, tự mình cúi đầu xuống rất thấp, với ý đồ có thể dùng khe hở này để tìm đường sống, đây là đạo sinh tồn, ta không có quyền trách cứ.

Ta chỉ là không thích, còn có lẽ đã quen, trên người ta có chút tính cách lớn mật mà các quý nữ kinh thành không có.

Mặc dù là đối với Hoàng Đế, ta cũng không hề giữ lại.

Cũng may mà, với sự thiên vị cực kỳ, mấy năm qua, bản tính này của ta cũng không bị mài mòn.

Cho nên đôi khi ta cũng sẽ tâm sự với Hoàng Hậu, là ta chỉ dông dài một mình, nói một chút chuyện không muốn thấy.

Hoàng Hậu sẽ dừng tay giở sách, lẳng lặng nhìn ta, nói: “Ngươi đã chiếm được rất nhiều cơ duyên mà rất nhiều người này cả đời đều không gặp được, cho nên không thể khinh thường bất cứ người nào nỗ lực tồn tại, giường ấm trong mắt ngươi có thể là biển khổ đối với họ.”

Hoàng Hậu là thầy tốt, là bạn hiền của ta.

Hôm nay, ta thấy một người chân chính phải bước một chân vào biển khổ.

Thân thể của Lưu Hầu tuyển rất thấp, tư thế thỉnh an lại có vẻ vô cùng hèn mọn.

“Tham kiến Khánh Tần nương nương.”

Ta bảo nàng đứng dậy,nàng vẫn luôn nghiêng đầu không dám nhìn thẳng ta, chắc là đã từng nghe những lời đồn đại kia, sợ ta tới hưng sư vấn tội.

Ta là một người đàn bà hay ghen.

_____

(12) Nguyên bản là: Vỗ m.ô.n.g ngựa trên đùi ngựa. Ở đây vỗ m.ô.n.g ngựa có nghĩa là nịnh nọt, nhưng vỗ lên chân ngựa thì lại đánh vào nhầm chỗ, bình thường người ta tối kỵ vỗ vào chân ngựa (vì ngựa sẽ đá hậu) - vì thế nên câu dịch của mình vẫn chưa hoàn hảo. Cần được mọi người chỉ bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK