93.
May mà Thần Phi không mang gậy tới, nếu không Thận Thân vương phải nằm mà ra ngoài.
Hoàng Đế thấy không khí căng thẳng, rượu đã tỉnh hơn nữa, không có tí hứng thú nào.
Yến hội cứ thế qua loa kết thúc.
Ta cùng với Lý Quân Khoát đồng hành hồi cung.
Hắn nắm tay ta, dán bên cạnh ta, vì men say mà bước chân bừa bãi.
Suốt trên đường hồi cung, hắn chỉ nhắm mắt đi theo tiếng bước chân.
Trọng lượng cơ thể của hắn đè lên người ta, ta giống như con bò già khổ không chịu được.
“Ngài thật là nặng,” Ta thở dài, “Sớm biết như thế đã bảo ngài trở về cùng Thần Phi tỉ tỉ.”
Thần Phi tỉ tỉ siêng năng rèn luyện, nhất định có thể đỡ được Lý Quân Khoát mà bước đi như bay.
“Lý Quân Khoát hiện tại đã nghe nói đến Thần Phi thì đau đầu: “Nàng hả…”
“Thật quá lớn mật”
Nhưng nghe thì thấy hắn không hề tức giận.
“Rõ ràng là Thận thân vương sai, Thần Phi tỉ tỉ không phải là lớn mật, là dũng cảm mới đúng.”
“Được rồi được rồi, Tiểu Quất Nhi nói đúng, càng ngày càng nhanh mồm dẻo miệng giống Thần Phi rồi.”
Đúng là ta lớn mật hơn ngày xưa rất nhiều, ta thậm chí còn muốn nói, không chỉ có Thận thân vương sai, còn có tiên đế, còn có…
Ta cứ cảm thấy có cái gì đó, còn có ai đó sai.
Nhưng những cái đó giống như một mảnh sương mù m.ô.n.g lung gắn vào trong lòng.
Ta giống như có thể thấy cho dù đi đường nào cũng không thể tránh thoát được.
Có thể bởi vì ta chưa từng đến Tây Bắc, chưa từng thấy Hải Đông Thanh.
Hơn nữa, cả đời này đều không thể đi, không thể thấy.
Loại cảm giác vô lực này khiến cho người ta bực bội, ta đột ngột đẩy Lý Quân Khoát ra, cảm thấy hắn không biết bản thân mình nặng đến mức nào.
“...”
Đêm nay Lý Quân Khoát dịu dàng vô cùng.
Không giống say rượu.
Xong việc hai mắt ta đỏ lên, nước mắt trên n.g.ự.c hắn ướt nhẹp, hắn hôn ta, thay ta lau nước mắt, lại nói một câu không liên quan
“Tiểu Quất Nhi, đừng trách ta.”
94
Khi Vương tướng quân trở lại biên giới thì mang theo cả đại ca của Thư Đáp ứng.
Ta không hiểu việc đó lắm.
Chỉ biết trong khoảng thời gian kia, Thư Đáp ứng thường xuyên nhận được đồ vật từ bên ngoài cung, lại không phải vàng bạc mà là mấy cuốn sách nhỏ.
Nàng cùng với Thần Phi đi lại thường xuyên hơn.
Thái độ của Thần phi đối với nàng cũng buông lỏng không ít. Ít nhất sẽ không nói trước mặt ta: “Thư Lan Âm chính là tiếu diện hồ (23), ta cũng không dám nhận đồ của nàng.”
Hiện tại nàng nói: “Tiểu tử họ Thư, chỉ mong hắn đánh giặc có thể bằng một nửa bản lĩnh kiếm tiền của đệ đệ hắn.
95.
Thận Thân vương đúng là miệng quạ đen
Vương tướng quân quay lại Tây Bắc không đến hai ngày, đột nhiên truyền tới cấp báo có phát sinh chiến sự.
Tiền Triều lẫn hậu cung đều căng thẳng.
Lý Quân Khoát không thường xuyên đến hậu cung, mỗi lần ta đến Dưỡng Tâm Điện luôn thấy hắn vùi đầu vào đống tấu chương.
Sau đó lại thường xuyên thấy hắn nghị sự cùng với các đại thần trong đó, nên ta không đi tìm hắn nữa.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Ta đi tìm Hoàng Hậu. Hoàng Hậu bị bệnh nhưng vẫn luôn cố gắng ngồi lên trò chuyện với ta, lúc đi nàng lại tự đưa ta ra cửa, ánh mắt dừng lại phía sau ta.
“Thị vệ cùng muội tới nhìn lạ mắt quá.” Nàng thu mắt lại, lơ đãng hỏi: “Huynh trưởng của muội không thấy đi theo muội nữa, chẳng lẽ là điều đi rồi sao?”
Ta lắc đầu: “Hắn nói có việc, đổi ca với người khác.”
“Ồ, thật vậy ư.”
Cánh tay của Hoàng Hậu đặt trên tay ta nhẹ buông xuống, thân thể vốn gầy yếu giống như bị gió thổi bay.
Nàng cười với ta, chua xót giống như đang uống thuốc đắng.
“Trở về đi Tiểu Quất Nhi, bổn cung không khỏe đã nhiều ngày, sợ là không gặp muội được nữa.”
Ta cảm giác đây là cô đơn.
Giống như khi ta nghe nói Lý Quân Khoát sắp tuyển tú.
96.
Ta hẹn Tần Đáp ứng đi tìm Thần Phi.
Tần Đáp ứng không dám, xua tay nói mỗi ngày Thần Phi đều giơ đao múa kiếm, lần trước suýt nữa đã đập vào nàng.
Biên quan có chiến tranh, Thần Phi giống như cũng cùng lên chiến trường.
Ta xem Thần Phi múa thương, Thư Đáp ứng cũng tới chơi cờ với ta.
Nàng rất khôn khéo, chơi cờ rất tinh vi, lần này lại phập phồng không yên, mỗi nước cờ đều phải chờ một hồi lâu, cuối cùng còn thua.
“Chẳng lẽ là muội đang nhường ta sao?” Ta nhăn mặt, còn không hiểu mình làm thế nào để thắng.
Thư Đáp ứng cười, lại nói là do ta tiến bộ.
Ta đột ngột nhớ ra, ca ca của Thư Đáp ứng cũng ra chiến trường.
Trưởng tử của Thư gia ra chiến trường, thứ tử của Thư gia đưa của cải như nước chảy hướng về Tây Bắc, giảm bớt không ít gánh nặng cho quốc khố.
Nàng ngây ngốc nhìn về phía Thần Phi, nhìn tỉ ấy đập hết gậy này đến gậy khác lên thân cây, lá rụng tán loạn, như là cũng bị đánh một cái vào linh hồn.
“Thư Đáp ứng mở miệng nói: “Cây gậy này đánh vào cơ thể người thân, thật là đau đớn!”
Nàng chớp chớp mắt hối hận, lại lắc đầu.
Ta nghe thấy nàng lẩm bẩm tự nói: “Còn phải kiến công lập nghiệp.”
Quả trên cây rơi xuống dưới, rơi lên mặt Thần Phi, lại rơi trúng mắt.
Cung nữ sợ quá, vây quanh muốn đi gọi thái y.
Thần Phi đẩy các nàng ra, thở hổn hển đi đến bên cạnh ta, trên trán toàn là mồ hôi. Nàng bị thương ở mắt trái lại ấn ở mắt phải.
Thần Phi rất bất mãn nói: “Mắt trái của ta cứ nháy mãi, tục ngữ nói nháy mắt trái là có chuyện không tốt, Tiểu Quất Nhi có tin vào chuyện này không?”
Ta tin, khi còn nhỏ đi học, mỗi lần xuất thần bị phu tử bắt được, mắt trái nháy lia lịa.
Nhưng ta nói: “Làm gì có đâu, mấy chuyện quỷ thần linh tinh, tỉ tỉ đừng có tin.”
Quả nhiên, giây tiếp theo công công tuyên chỉ tới.
Thư Lan Âm được tấn phong làm Thường tại, ý chỉ phong phi cho ta cũng tới.
_____________
(23) Tiếu diện hổ: Con hổ có khuôn mặt cười, ý là bên ngoài thì cười bên trong thì rất ghê gớm