• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

68.

“Hoàng Thượng cũng đi ư?”

Mấy người Thần Phi mở rộng tầm mắt, rất lâu không khép miệng lại, ngay cả Hoàng Hậu cũng không lấy lại được tư thái đoan trang.

“Thật đúng là chuyện vô cùng lớn, kể từ khi Hoàng Thượng đăng cơ, ngay cả những gia tộc có danh có thế cũng chưa có nhà nào tiếp giá đâu.”

Ta khờ khạo cười trộm, có loại cảm giác cáo mượn oai hùm.

Mọi người còn đang khiếp sợ, chỉ có Lạc Thường tại đã từng tiếp giá Tiên đế là than thở: “Chỉ là tiền tiêu như nước chảy!”

Ta ngay lập tức đầy mặt khiếp sợ, giống như bị cảnh cáo!

Nhà ta nghèo rớt mồng tơi!

69.

Ngày Hoàng Thượng cùng ta xuất cung, ta nghe nói Phương Tần đã ở trong cung giận dữ vô cùng, giống như muốn trút ra tất cả sự nóng nảy đã thu liễm kể từ hồi trong cung, đập nát những đồ sức và ngọc thạch.

Nhưng ta đã sớm không quan tâm đến nàng, ta cùng với Lý Quân Khoát tay trong tay ngồi trong xe, nghe tiếng tiểu thái giám ở phía trước vừa chạy vừa vỗ tay ngày càng xa.

Một tay ta nắm lấy tay áo của Lý Quân Khoát, một tay ta nhấc bức rèm lên, trộm nhìn ra ngoài.

Rời xa bốn bức tường thâm cung, bầu trời bên ngoài cung cũng rộng lớn hơn.

“Thiếp rất hồi hộp.” Ta nuốt nước bọt, làm nũng, “Phu quân, thiếp rất hồi hộp.”

Đây vẫn là lần đầu tiên ta gọi Lý Quân Khoát là phu quân ngay giữa ban ngày, ta cảm thấy hắn nắm tay ta cũng chặt hơn, hắn cúi về phía ta, ghé mắt một góc khe hở bên cạnh ta, cùng nhìn ra bên ngoài, chúng ta giống như những cặp vợ chồng bình thường, đều đã quên đi cái gì là đoan trang, cái gì là uy nghi.

“Có gì mà hồi hộp, nương tử nói cho vi phu nghe đi!” Giọng nói của Lý Quân Khoát ở bên tai ta.

Có lẽ hắn cho rằng ta hồi hộp vì đã lâu ngày không được gặp cha mẹ, sau khi thân phận thay đổi lớn có thể sẽ sinh ra sự hồi hộp này, nhưng mà…

“Ta không biết dành dụm mấy năm nay có đủ để về thăm cha mẹ lần này hay không, cha ta rất sĩ diện, nhị ca nói hắn sợ tiếp giá quá qua loa thì mất mặt ta, còn nói cho dù phải vay tiền cũng phải làm thật long trọng.”

Ta không cần thầy dạy cũng hiểu mà than thở, nhưng cũng là nói thật.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lý Quân Khoát phì cười, nhỏ giọng mắng ta “Nhóc con”: “Làm sao có thể để nhạc phụ tiêu tiền được, càng không thể để Tiểu Quất Nhi phải tốn tiền, nếu không trẫm lại bị nàng lạnh nhạt bao lâu chứ? Đã sớm chuẩn bị tốt cho Tần ái khanh rồi, nàng đừng lo lắng, chỉ cần vui vẻ là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-quat-nhi/chuong-23-phu-quan-than-thiep-hoi-hop.html.]

Trước mắt ta sáng ngời, giống như vừa được ăn mứt hoa quả, chui vào lồng n.g.ự.c của Lý Quân Khoát, gặm gặm lên cằm hắn, giống như con mèo, hàm răng nhòn nhọn chạm vào đó nhưng không hề tạo dấu ấn.

Lý Quân Khoát nuốt nước bọt, đè đầu ta lại, giọng trầm trầm nói: “Bản lĩnh lớn rồi, còn biết náo loạn nữa.”

Kể từ lúc xuất cung, ta từ Khánh Tần thành Tần Kết, Lý Quân Khoát từ Hoàng Đế biến thành tướng công của ta.

Đây là của hồi môn tới muộn nhiều năm.

70.

Nhị ca phóng ngựa đi qua bên cạnh kiệu, nhắc chúng ta đã tới rồi.

Lúc này là chạng vạng, Tần phủ giăng đèn kết hoa, không chỉ có cha mẹ ta, đại ca đại tẩu đang đợi, mà còn có ít bà con xa thân thích ở kinh thành đã không liên hệ từ lâu cũng tụ tập lại đây, giống như chó sói ngửi thấy mùi thịt.

Một gia đình nhỏ bé lúc này giống như một con sâu trăm chân khổng lồ.

Ta sửa lại vạt áo cho Lý Quân Khoát, hắn chỉnh lại bộ diêu cho ta, chúng ta nhìn nhau cười, nắm tay nhau ra ngoài.

Chỉ còn cách mọi người một ngọn đèn dầu leo lét, ta cùng với mẹ nhìn nhau, cả hai bên đều đỏ mắt.

Lễ nghi tiếp giá rườm rà, Lý Quân Khoát chuyến này là vì muốn đi cùng với ta, tất nhiên không muốn lẫn lộn, sau khi xong xuôi mọi chuyện, hắn sai người “mời” những người không liên quan đi.

Chờ đến khi chỉ còn người một nhà, cha mẹ ta vẫn còn hơi câu nệ một chút.

Chỉ có cháu trai nhỏ của ta không sợ gì, khỏe mạnh kháu khỉnh mà chạy qua gọi Lý Quân Khoát là “Dượng”

Lý Quân Khoát cười đến nỗi nheo đôi mắt lại, sờ sờ đầu đứa nhỏ, sau đó khom người gọi cha mẹ ta: “Nhạc trượng, nhạc mẫu.”

Trong nháy mắt, khuôn mặt của cha ta hiện lên sự bất ngờ, sợ hãi, cuối cùng lại thở phào nhẹ nhõm mà an tâm, người nhìn ta một cái thật sâu.

Giống như là đang rưng rưng, so với năm ấy ta tiến cung, cha mẹ đều già đi rất nhiều, tóc đã bạc một nửa, khóe mắt cũng toàn là những nếp nhăn u sầu.

Ta đi tới một nơi “không thấy mặt trời”, vốn tưởng là cả đời sẽ không gặp nhau nữa, không ngờ…

Những lời nói và việc làm của Lý Quân Khoát, không nghi ngờ đã khiến bọn họ yên tâm nhiều.

Ta cũng lộ ra một nụ cười hạnh phúc với họ, lúc này ta không còn muốn nghĩ đến các nữ nhân như hoa nở rộ trong cung nữa, ta chỉ muốn ở trong ngôi nhà nhỏ này, ở bên cạnh những người thân thiết này.

Ta rất khỏe mạnh, tuy không phải là hạnh phúc nhất, nhưng ta vui vì có một phu quân yêu thương ta.

Cha mẹ, đại ca, yên tâm đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK