• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

124.

Câu đầu tiên mà Đoàn Tử học được là “Cha”

Hắn lặp đi lặp lại trên miệng, thấy ai cũng gọi “Cha.”

Vĩnh Thọ Cung tắt đèn sớm.

Ta để nguyên quần áo nằm xuống, chưa kịp ngủ thì đã nghe thấy cửa phòng kẽo kẹt bị đẩy ra.

Gió lạnh tiễn vào, ta mở mắt ra định kêu lên.

“Tiểu Quất Nhi,” Giọng nói quen thuộc mà xa lạ dừng lại trong tai ta. Thoáng chốc hốc mắt của ta đã đỏ, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống ôm chăn rụt về phía sau.

Trong bóng đêm, Lý Quân Khoát nâng đầu gối, một chân quỳ lên sập, nhẹ bò vào trong tìm ta. Cánh tay dài vừa với ra đã ôm ta vào ngực.

Trên người hắn có cái lạnh phong sương, khiến cho ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Ta đ.ấ.m n.g.ự.c hắn, cắn chặt môi, nước mắt ướt nhẹp vạt áo trước của hắn.

“Tại ta, Tiểu Quất Nhi là trách ta lắm.” Lý Quân Khoát hôn lên môi ta, lời nói đứt quãng nỉ non lên tiếng, “Ta biết nàng nhớ ta, lại giận ta, bỏ mặc nàng ở Vĩnh Thọ Cung lâu như thế.”

“Nhưng mà Tiểu Quất Nhi, ta tình nguyện để nàng trách ta, cũng không muốn để nàng bị liên lụy vào mọi chuyện, chỉ mong nàng và con yên ổn, đừng bị dính vào những việc vặt quấn thân, tiền triều nhiễu loạn, hậu cung tính kế đều không cần liên quan đến nàng, đây là hạ hạ sách.”

Lải nhải không thôi, hắn giống như nói những lời âu yếm nửa năm nói cho ta nghe.

Từ giãy giụa biến thành thuận theo.

Nức nở lại vẫn nức nở.

Ta vùi đầu vào cổ hắn, cảm thấy hắn hôn lên phía sau tai ta.

“Dật lang, nhưng, nhưng vì sao đến giờ chàng mới đến” Ta khóc nức nở, vừa nói vừa nấc. Lý Quân Khoát tuy đau lòng lại bị chọc cười.

“Vì sao nàng biết ta không tới.” Hắn nói, “Mỗi đêm nàng đều ngủ sớm như vậy, ngủ say như vậy, lúc ta tới nàng cũng không biết.”

“Chỉ là, nếu không để nàng biết, Thanh Cừ lại tùy ý gọi thái giám nào đó là cha mất.

125.

Lý Quân Khoát như nguyện mà nghe Đoàn Tử gọi một tiếng “Cha”.

Cung nhân của Vĩnh Thọ Cung nhón chân mong chờ, cho rằng nương nương cuối cùng cũng phục sủng.

Nội điện chỉ có Hạnh Nhi bên trong hầu hạ.

Lý Quân Khoáng gắp đồ ăn cho ta: “Láo xược, Nếu trẫm không phải nể mặt của đại hoàng tử, làm sao có chuyện đến thăm ngươi!”

Ta dùng chiếc đũa chỉ chỉ bát canh trước mặt hắn, đẩy chén muốn uống.

“Thần thiếp, thần thiếp chỉ oán trách hai câu, Hoàng Thượng đã nổi giận lôi đình, nếu là Hoàng Thượng…”

Ta quên mất từ ngữ

Hạnh Nhi nhắc nhở: “Ghét bỏ.”

Ta cảm ơn, lại tiếp tục: “Nếu là Hoàng Thượng ghét bỏ thần thiếp như vậy, không cần phải thương hại thần thiếp, đến Vĩnh Thọ Cung làm gì!”

Lý Quân Khoát: “Được! Được lắm! Hiền Phi cấm túc lại không tu tâm, không hiểu tí quy củ nào cả!”

“...”

Ta ăn no uống no, giọng nói lại khàn khàn.

Lý Quân Khoát lau miệng cho ta, cuối cùng hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Khi đứng dậy thì tiện tay đập vỡ một chén trà.

Ta xoa bụng, nhìn theo hắn phất tay áo bỏ đi.

Quả nhiên, gần mực thì đen, Lý Quân Khoát diễn còn tốt hơn ta.

126.

Người của Vĩnh Thọ Cung vỡ mộng.

Thấy Hiền Phi không còn tác dụng gì nữa, mấy kẻ có lòng mượn hoa hiến phật, lấy chuyện ta và Hoàng Thượng cãi nhau đi tìm Lương Quý Phi lấy lòng, trèo lên cành cao.

Ta cũng không ngăn cản, hoan nghênh bọn họ đi ăn máng khác.

Trong cung ngoài cung đều truyền khắp, Hiền Phi thất sủng hoàn toàn.

Nhãn tuyến mà Diệp Dịch Vy cắm ở Vĩnh Thọ Cung cũng vì thế mà rời đi.

127.

Lý Quân Khoát đi Bảo Hoa Sơn cầu phúc, nói là để phù hộ sức khỏe của đứa con trong bụng Thục Phi.

Hiện giờ Thục Phi đang là sủng phi chạm tay có thể bỏng, Thư gia nước lên thuyền lên, có thể có dấu hiệu thay thế cho Vương gia trước kia.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Vĩnh Thọ Cung sạch sẽ, mạng lưới tình báo của ta cũng trở nên sạch sẽ.

Sau khi Lý Quân Khoát tới, Hạnh Nhi hoàn toàn xóa bỏ lệnh cấm, phụng chỉ nói hết những chuyện mới xảy ra trong cung.

Lương Quý Phi được quyền quản lý lục cung thay cho Thần Quý Phi, Thục Phi tranh chấp với Lương Quý Phi.

Ta còn thắc mắc vì sao không có chuyện của Tần Đáp Ứng, Hạnh Nhi lại tránh đi ánh mắt của ta.

128.

Khi ta gặp lại Tần đáp ứng là năm ngày sau.

Ngày hôm đó tuyết rơi mờ mịt, mà bầu trời lại trong, trên mặt đất hơi lầy lội một chút.

Khi Tần Đáp ứng tới đây, chân váy có dính chút bùn lầy.

Nàng gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn, đôi mắt trống trơn, to đến nỗi khiến cho người ta sợ hãi.

Khi nàng vào cung cũng bằng tuổi ta, nét trẻ con còn chưa hết, hiện giờ gầy đi, ngũ quan lại thanh lãnh xuất trần.

“Tỉ tỉ, lâu rồi không gặp, đừng trách muội không tới thăm tỉ.” Nàng cười, ngồi ở phía đối diện ta, “Khi tỉ tỉ bị cấm túc, muội bôn tẩu vì phụ thân, mỗi người đều có nỗi khổ riêng.”

“Đến khi tỉ tỉ hết bị cấm, muội lại bị dời đến cung của Lương Quý Phi, hành động bất tiện, trì hoãn đến tận lúc này.”

Ta nói không có việc gì: “Vì sao muội lại gầy đến mức này, có phải là Diệp… Lương Quý Phi khắt khe với muội không, hay là Phủ Nội Vụ lại ăn bớt cái gì của muội?”

“Đã mời thái y chưa? Để ta gọi người chuẩn bị chút thức ăn cho muội, chúng ta cùng nhau ăn trưa.”

Ta lâu rồi không gặp người ngoài, vô cùng nhiệt tình.

Nàng giữ chặt lấy ta, ngăn lại: “Không cần phiền toái, tỉ tỉ quên là muội đã học y rồi sao.”

“Lần này bất ngờ tới chơi, chỉ là muốn nói chuyện một chút.”

Ta tròn mắt, dừng động tác lại, giơ tay bảo cung nhân ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK