61
Xích mích giữa ta cùng Lưu Hầu tuyển cũng không phải là chỉ có trong một hai lần mà nói được.
Từ thần thái đến động tác chân tay của nàng, ngay cả thói quen sinh hoạt cũng biến thành một bản sao của ta, hôm qua chúng ta cùng đến cung của Hoàng Hậu thỉnh an, góc độ hành lễ và tư thái không sai chút nào.
Tuy tính tình ta tốt, nhưng bị người khác bắt chước như vậy cũng không thoải mái.
Nhưng Phương Quý nhân lại không thoải mái hơn.
Chúc lục đục giữa hai người ta cũng có nghe nói, dáng người của Lưu Hầu tuyển giống ta, Hoàng Đế thì có thể phân biệt rõ ràng, nhưng một vài tiểu thái giám không để ý lại nhìn nhầm. Mấy ngày trước đây, Lưu Hầu tuyển mang đồ ăn cho Hoàng Đế, tiểu thái giám để nàng vào, lại ngăn trở Phương Quý nhân muốn vào Ngự Thư Phòng. Hai người không gặp nhau thì thôi đi, không ngờ Phương Quý nhân vừa xoay người chưa đi được vài bước đã thấy Lưu Hầu tuyển xấu hổ ngượng ngùng đi ra.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Diệp Dịch Vy xuất thân quý nữ, nàng cũng chỉ khâm phục tỉ tỉ của mình, ngày thường nhìn thấy Lưu Hầu tuyển, cằm hếch lên đến mức có thể treo hài lên đó.
Lúc này so sánh không bằng, làm sao nàng có thể nhịn được cục tức này.
“Đồ hồ ly tinh, bắt chước bừa bãi.” Diệp Dịch Vy lạnh lùng cười, không hề thu liễn chút âm thanh nào, tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Ta thấy Lưu Hầu tuyển khựng người lại trong một chút, lại dường như không nghe thấy mà tiếp tục quay về.
Lưu Hầu Tuyển là Đông Thi, (16) vậy thì chẳng phải ta là Tây Thi ư, Tây Thi là đại mỹ nhân… Ta nghĩ m.ô.n.g lung, phì cười, còn thấy rất vui.
Diệp Dịch Vy thính tai nghe thấy, trợn mắt với ta: “Ngươi đừng vội vàng dát vàng lên mặt mình!”
“Dát vàng hay không thì cũng không liên quan đến ngươi, có tự xưng là quốc sắc thiên hương mà một tháng cũng không được thị tẩm một lần.” Thần Phi châm biếm gay gắt (17), thấy không quen với việc trong cung có người còn kiêu căng hơn cả nàng, nàng cũng đủ tự tin, dù sao cũng là phi.
“Ngươi!” Diệp Dịch Vy khó thở.
“Láo xược! Ngươi dám chỉ bồn cung!” Thần Phi đứng thẳng lên, liếc xéo, giống như sắp phải giơ roi lên đánh vào mặt người khác, “Cho dù là Hoàng Hậu có đứng đây, bổn cung bắt ngươi quỳ thì ngươi cũng phải quỳ! Đây là Tử Cấm Thành, không phải Phủ Quốc Công nhà ngươi đâu!”
Hai bên giằng co, ta vừa nâng tay lên lại bỏ tay xuống.
Hai người kia là củi khô gặp phải lửa lớn, ai đến gần cũng sẽ bị cháy.
“Phương Quý nhân xin lỗi Thần Phi ngay, ở chỗ của bổn cung cãi cọ còn ra thể thống gì!” Hoàng Hậu kịp ra tới, tinh thần của nàng tốt lên nên ra ngoài xử lý mọi chuyện, ta lập tức tìm được ô dù, chiếm vị trí tốt nhất.
Một câu xác định rõ ràng, sau đó nàng vẫy tay với ta, bảo ta cùng đi vào với nàng, để lại Diệp Dịch Vy cùng với Thần Phi đang trợn mắt nhìn nhau.
Hoàng Hậu đỡ trán: “Hôm nay muội cũng thấy, Lưu Hầu tuyển quyết tâm muốn học muội.”
Ta ngồi trong cung Hoàng Hậu, tự nhiên như ruồi mà bóc quả quýt, khi đưa cho Hoàng Hậu thì nàng lắc đầu, nói là quá lạnh.
Ta không sợ lạnh, ăn hết, ăn đến nỗi đầu ngón tay ố vàng.
“Muội không tức giận ư?” Hoàng Hậu hỏi, có thể cũng chưa từng nhìn thấy ai vô tâm như ta, “Nếu Hoàng Thượng đến chỗ nàng…”
“Đi thì đi thôi!” Ta ăn phải một quả quýt chua, chua đến ê cả răng, trong miệng lại phun ra mấy lời, ngắt lời Hoàng Hậu, “Nếu muội giận nàng ta cũng vẫn tiếp tục học, vốn là mượn cớ giống với muội mà vào cung, nhận được lợi ích thì làm sao mà dừng lại được? Nếu Hoàng Thượng chỉ là thích khuôn mặt này của muội, cả thiên hạ này có bao nhiêu người con gái có khuôn mặt tương tự với muội, nếu mà mỗi ngày muội đều phải lo lắng hãi hùng, thật sự sẽ thành người đàn bà ghen tuông đó.
“...” Hoàng Hậu không nói gì, chỉ nhìn rồi đánh giá ta thật lâu.
Có thể người trong cung đều coi ta là một đứa trẻ, ta tiến cung từ năm mười bốn tuổi, cho dù ngây thơ cũng đâu phải là đồ ngốc, mưa dầm thấm đất, cũng hiểu được trong cung tranh đấu gay gắt, mỗi người đều có phương pháp tự bảo vệ bản thân.
Thần Phi cường thế, Tần Đáp ứng tầm thường (18), Lạc Thường tại nhanh nhẹn, Thư Đáp ứng giàu có.
Còn có ta vô ưu vô lự.
“Muội cũng rõ rồi.” Hoàng Hậu hơi hơi mỉm cười, xoa đầu ta, “Chỉ là đánh vài cái cho thỏa đáng, có thể khiến cho người bên cạnh an phận không ít.
Nàng lau ngón tay cho ta, dính một chút nước, màu vàng trên đó lại rất khó lau hết.
“Cũng không phải mọi người ở chung lâu sẽ có chân tình đâu.”
Hoàng Hậu nói như vậy.
Vì thế, buổi chiều hôm đó ta đi thiên điện.
Lưu Hầu tuyển đang thêu khăn tay, hoa văn nhị long hí châu, thêu cho ai chỉ cần nhìn cũng biết. Khả năng thêu thùa của nàng rất tốt, điểm này tốt hơn ta nhiều, thiên phú của ta có lẽ đều ở chỗ lạc quan rộng rãi.
Sau khi nàng hành lễ, ta không để nàng đứng dậy.
Ta không thích vòng vo, mấy năm nay ta cũng không phải vòng vo với ai cả.
“Nếu như ngươi cứ luôn bắt chước theo bổn cung, ngươi sẽ vĩnh viễn không được sủng, bởi vì trong cung chỉ có thể có một Tần Quýt, cho dù là mặt mũi, Hoàng Thượng cũng chỉ nhìn một Tần Quýt mà thôi.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ta.
Ta không nói nữa, xoay người rời đi, đóng cửa gỗ đánh uỳnh một tiếng, nói với cung nhân bên cạnh, nếu Hoàng Thượng tới, ta không muốn nhìn thấy Lưu Hầu tuyển xuất hiện.
Các cung nhân lần đầu tiên thấy ta nghiêm túc như thế, giống như một người lớn, không ngờ đều im lặng như ve sầu mùa đông, ai nấy đều sợ hãi gật đầu.
______
(16) Chuyện về Đông Thi và Tây Thi chắc mọi người đều biết rồi, mình kể lại trong trường hợp có người chưa biết nhé. Tây Thi là một đại mỹ nhân thì ai cũng biết rồi, có tích Tây Thi đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nàng cau mày nhăn mặt cũng đẹp khiến người ta mê mẩn, lại có nàng Đông Thi (Nhiều chỗ chê nàng xấu nhưng tôi nghĩ nàng cũng không xấu đâu, chỉ không đẹp khi ở cạnh Tây Thi mà thôi), cũng bắt chước nàng nhăn mặt cau mày, nhưng lại chỉ bị người ta cười chê mà thôi.
(17) Nguyên văn là lãnh triều nhiệt phúng 冷嘲热讽, là một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là châm biếm mỉa mai một cách gay gắt, mình không có thành ngữ nên dịch thẳng nghĩa luôn.
(18) Bình thường thì chữ tầm thường này mang nghĩa không tốt lắm, nhưng trong văn cảnh này thì khá tốt. Tầm thường này là tự Tần Đáp ứng tạo ra một cái áp giáp tầm thường, không bắt mắt, như thế sẽ tránh được mũi nhọn, cũng là một cách để bảo vệ mình, chứ không hề có ý chê bai.