Cách một bức màn, dưới đèn đuốc lờ mờ, trán ta dựa vào cửa sổ, hỏi Lý Quân Khoát đứng bên ngoài: “Ngài có tin thần thiếp không?”
Hắn nói có tin.
Ta cười: “Vậy là tốt rồi!”
Một ngày sau, nhờ có Thái Hậu hết lòng đề cử, cuối cùng Phương Quý nhân chân chính trở thành Phương Quý nhân, sau đó là Thư Đáp ứng, cuối cùng bảy ngày sau, Lưu Hầu tuyển cũng được nâng ra ngoài.
Dư vị của công cuộc tuyển tú đã kéo dài tới tận hôm nay.
Sau lưng thái Hậu lại có thêm ít quạt gió thêm củi, ta cũng không muốn cứu vãn nữa.
Khi Lưu Hầu tuyển được nâng ra ngoài, ta cho cung nhân ra ngoài, tự mình đánh cờ với bản thân mình hai canh giờ.
Trong lòng khổ sở không thể nói, lại càng thẫn thờ, lại có một nỗi đau buồn vi diệu.
Hậu cung, Lý Quân Khoát ở hậu cung cũng bị chế hành, không thể nào tùy tâm sở dục.
Thái Hậu là người công chính nghiêm minh nhất, năm đó ta vào cung hồi lâu không được thị tẩm, chính là nàng nói ngọt một câu về ta trước mặt Hoàng Đế.
Nhưng chính vì câu nói đó, lại khiến cho ta trở thành một tồn tại thiếu công bằng nhất.
Nàng trải qua mấy chục năm hậu cung ngươi lừa ta gạt, không thể hiểu được loại tồn tại này.
Cho nên nàng không thích ta.
Ôn Cẩn gõ cửa, ôn nhu nhắc nhở ta: “Nương nương, nên ngủ rồi!”
Ta để Ôn Cẩn tiến vào, tay đặt một quân trắng xuống, thành công thắng được bản thân.
“Phù kia là ngươi đặt phải không.”
Đây không phải là hoài nghi, mà là chắc chắn.
Sắc mặt của Ôn Cẩn khựng lại, giống như vặn vẹo trong một chớp mắt, nhưng ta không nhìn rõ, cũng không thật sự muốn nhìn.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Nương nương ngài đang nói gì thế?”
“Ngươi là người của Thái Hậu đúng không?”
Đây là lần đầu tiên ta tham gia cung đấu, còn chưa luyện ra được ánh mắt g.i.ế.c người, cho nên mới trực tiếp hỏi ngốc nghếch như thế.
Trước kia người trong cung bắt nạt ta, Lý Quân Khoát giúp ta đổi một đám cung nhân, các nàng nghe theo lời quân vương, sẽ không làm hại ta.
Nhưng cũng vẫn giữ lại một vài cung nhân biết săn sóc.
Ví dụ như Ôn Cẩn, ví dụ như tiểu cung nữ nói nhảm kia.
Tiểu cung nữ là do Ôn Cẩn tự ý lưu lại, lúc ấy tuổi ta còn nhỏ, mới vào cung thì tự nhiên sẽ ỷ lại Ôn Cẩn, chưởng sự cô cô vừa ôn nhu săn sóc lại hiểu được đại thể, luôn luôn chăm sóc lo lắng cho ta.
Nàng nói tiểu cung nữ hoạt bát đáng yêu, giữ lại giải sầu cũng tốt.
Cho nên tuy ta không có ấn tượng gì đối với tiểu cung nữ đó, vẫn giữ lại nàng.
Mà năm nay ta mới chân chính được thịnh sủng, mới dọn đến tẩm cung này, Ôn Cẩn từng nói với ta, hồi trẻ nàng đã phục vụ một thái phi, đã từng làm việc trong tẩm cung này.
Đối với nơi này, nàng vô cùng quen thuộc.
Huống chi, phù chú là giấu bên cạnh tường của ta, những người có thể tiếp cận đều được loại trừ, đáp án không có khả năng nhất lại trở thành chân tướng.
“Haizzz, ta đã cho rằng ngươi thực sự thương yêu ta.”
Ta nhẹ nhàng nói ra những lời này, xoay người lại buông trướng mành xuống.
Khi trướng mành khép lại, ta nhìn thấy vành mắt của Ôn Cẩn đỏ lên, ướt át.
Có lẽ… nàng thật sự đã từng yêu thương ta.
Chỉ là không có gì là mãi mãi.
64.
Ôn Cẩn đi tìm Hoàng Đế thành thật khai báo hành vi phạm tội.
Cũng không tính là thành thật, nàng đổi chủ mưu thành Lưu Hầu tuyển.
Lưu Hầu tuyển ngồi ở tẩm cung, nồi từ trên trời rơi xuống, một đường lăn lộn gào khóc đi tìm Lý Quân Khoát để trần tình, lại bị Chu Lộc Toàn ngăn bên ngoài điện.
Kết án, ta được chứng minh là trong sạch.
Nhưng kết án vô cùng vội vàng, Lý Quân Khoát thậm chí không có tra lại, chân tướng không quan trọng, chỉ cần đạt tới kết quả mọi người đều mong muốn là được.
Cho dù phải hy sinh một người vô tội.
Trước khi Ôn Cẩn bị xử tội, nói hổ thẹn với ta, muốn tìm tới ta để xin lỗi, ta đồng ý.
Khi chỉ có hai người chúng ta trong phòng, Ôn Cẩn đầy người là vết thương, đầu óc rối bù, giống như một kẻ ăn mày chịu hết tra tấn, làm gì có dáng vẻ đoan trang trước kia nữa.
Nàng phủ phục trên mặt đất vì chịu phạt.
“Nương nương.” Nàng thấp giọng gọi ta, “Tiểu Quất Nhi, rất xin lỗi.”
Nàng vốn có thể không đi tìm Lý Quân Khoát, bởi ta sẽ không tố cáo nàng, mà chờ ba tháng nữa, sau khi ta được giải trừ cấm túc, mọi thứ sẽ quay trở lại quỹ đạo cũ.
Chắc là nàng hổ thẹn với lương tâm.
“Ôn Cẩn, ta tha thứ cho ngươi.” Ta nói, nhìn thấy vết thương của nàng, ta không nhịn được mà khóc nức nở.
Người đâu phải cỏ cây, làm sao có thể có ý chí sắt đá được?
Ôn Cẩn chăm sóc ta ba năm, vừa như chị lại vừa như mẹ.
Nàng cũng là một cung nhân lớn tuổi, nghe nói ở bên ngoài cung đã từng có một người yêu, nàng chưa kịp được thả ra khỏi cung đã thành hôn, Ôn Cẩn trộm viết thư cho hắn, chỉ nhận lại được một câu trả lời, con gái đã một tuổi.
Ôn Cẩn c.h.ế.t tâm, tức giận ở lại trong cung.
Sau đó gặp được ta.
Khi ta không được sủng ái, bị bắt nạt, nhớ nhà, ôm nàng mơ mơ màng màng gọi mẹ, đêm đó nàng vỗ nhẹ lưng ta tới nửa đêm, chỉ vì dỗ dành cho ta ngủ.
Nàng nói, nếu năm đó nàng không vào cung mà gả chồng, có lẽ con của nàng cũng không nhỏ hơn ta bao nhiêu.
Ngoại trừ lần này hãm hại ta, nàng đối xử với ta rất tốt.