• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“...” Thần phi, “Aaa.”

“Tin thì tin đi, bổn cung cũng sẽ không cười muội.” Nàng nói nhỏ cùng ta, phân tích: “Ba người mới tiến cung, sau lưng Diệp Dịch Vy có Hoàng Hậu, trên tay Thư Lan Âm (Thư Đáp ứng) có tiền, chỉ có nàng Lưu Thi Đệ trong tay không có bạc, gia tộc phía sau còn phải nhờ nàng nâng đỡ, cứ như thế ở trong cung mơ màng hồ đồ thêm mấy tháng nữa, đến mùa đông nếu không bị người trong cung bắt nạt c.h.ế.t thì cũng bị đông lạnh mà chết, nàng không liều một trận, cứ thế chờ c.h.ế.t sao, muội nghĩ ai cũng ngốc như muội à?”

Không biết vì sao lại mắng đến ta rồi.

Lúc ta mới vào cung ta quá nhỏ không hiểu gì! Ngươi ta không cho ta than thì ta phải làm sao? Còn có thể đi cướp à?

“Muội nói xem, ma quỷ đã có thể thần không biết quỷ không hay mà tiến vào phòng nàng, tay đã chạm đến cổ nàng rồi, chỉ để lại một vết thương không biết có lưu lại sẹo hay không? Đó là loại ma quỷ gì? Bồ Tát sống hay sao?” Thần phi đỡ trán, “Cha anh của bổn cung ra trận g.i.ế.c địch, cầm đao g.i.ế.c vô số vong hồn, ngay cả muội muội kia của ta…” Nàng ngừng lại, “Nếu là thật sự tin ma quỷ g.i.ế.c người, vậy thì tướng quân phủ đã sớm âm khí ngập trời rồi.”

Nữ trung hào kiệt, chí tôn cường giả.

Ta vô cùng bội phục, thì thầm chia sẻ cùng với nàng chuyện hồi nhỏ: “Trước kia muội ở nhà, đã từng gặp tướng sĩ đánh giặc trở về…”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Thần Phi lẳng lặng nghe, trên mặt lộ ra sự yên tĩnh sau đó lại hồi ức mới thẫn thờ.

“Muội muội của ta, từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Bắc, khi muội ấy gửi thư cho ta cũng giống như muội, mở đầu nói về chuyện xưa cũng không đầu không đuôi không hợp lý chút nào.” Nàng cười nhẹ: “Nếu muội biết muội ấy, nhất định sẽ thích muội ấy lắm.”

Thần Phi có muội muội ư?

Ta ngẩn người.

“Nương nương, Sài cô cô bên cạnh Thái Hậu đến.” Lúc này, cung nữ của Hoàng Hậu nói với nàng.

Hoàng Hậu gật gật đầu, giơ tay bảo chúng ta ở dưới đang cắn hạt dưa nói chuyện yên lặng một chút, muốn nói chuyện thì tự mình đi chỗ khác nói chuyện, ý là nàng muốn làm chuyện quan trọng.

Theo lý mà nói, chúng ta cũng nên đi cả.

Diệp Dịch Vy không thèm nhấc mông, còn ổn trọng hơn cả lão thái quân, ngồi ở chỗ đó muốn nghe ngóng chuyện của Hoàng Hậu và Thái Hậu, ta quay đầu lại nhìn, Hoàng Hậu nhíu mày vài lần, Diệp Dịch Vy cũng ngoảnh mặt làm ngơ, ôm lấy cánh tay Sài cô cô rồi đi vào trong.

Mọi người thấy cảnh này, ai cũng không chấp nhận được.

“Chuyện này mỗi ngày đều khiến nàng phiền muộn.” Thần Phi đi cùng với ta, bên cạnh còn có Tần Đáp ứng cùng với Lạc Thường tại nói chuyện Phật pháp, trong một lát chúng ta chuẩn bị phải đi xem diễn, chờ đến lúc các pháp sư tiến vào, trong cung ồn ào ầm ĩ nhất định sẽ không yên bình

“Nếu là ngươi có thể nói giúp ta, bảo Hoàng Thượng không có việc gì thì đừng đến chỗ của bổn cung.” Thần Phi ngáp, “Hắn ngủ là không thèm quan tâm đến ai, chiếm quá nhiều chỗ, chen chúc khiến ta ngủ không yên, đá thì không đá được.”

Ta xấu hổ, giống như là vừa mới đi nhầm vào khuê phòng người khác.

Bởi vì Thần Phi, Lạc Thường tại và Tần Đáp ứng đều là những người cũ trong cung, tiến cung sớm hơn ta, ta cảm thấy mình không thể nào thẳng thắn trực tiếp mà ghen tuông mỗi khi các nàng được lật thẻ bài.

Huống chi bọn họ đối xử với ta rất tốt, cũng chưa bao giờ có ngăn cách với ta, ta lại càng khó có thể sinh ra oán hận đối với họ.

Mặc dù nếu đặt ở những gia đình giàu có và đông đúc bình thường, cũng có chuyện tam thê tứ thiếp, thê thiếp có thể giữ được quan hệ tốt đẹp đã rất khó khăn, huống chi là trong cung, Lý Quân Khoát đối xử với ta không bình thường, nhưng ta cũng không dám mong muốn…

Mong muốn quá nhiều

Nhưng Lý Quân Khoát cũng đã từng nói với ta chuyện này, hắn nói trong cung hay có chuyện nâng cao đạp thấp, những phi tần đó sớm đã tiến cung với hắn, cũng không thể nào hạ thấp thể diện của bọn họ.

“Muội… Muội nói cái gì được.” Ta đỏ bừng mặt, giọng nói nhỏ như kiến kiêu. “Ngài ấy, ngài ấy lại không chen chúc với muội.”

“Vậy các ngươi ngủ thế nào?”

Thần Phi tai thính, sau khi nghe được thì thuận miệng hỏi, long trời lở đất. Hai người Lạc, Tần cũng dừng câu chuyện lại, cũng cảm thấy kỳ lạ theo, ngoài Thần Phi ra, mọi người đều có cảm giác hoang đường giống như nhảy điều múa kích tình trước mặt Bồ Tát.

Cái này… nói cái gì vậy?

“Là… là… là…” Ta lắp bắp không nói nên lời.

Thần Phi nghĩ đi nghĩ lại, mới phụt ra một tiếng, nhíu mi khinh miệt mà liếc chúng ta một cái: “Không có tiền đồ, chuyện cỏn con…” Sau đó cũng không hỏi nữa, bảo chúng ta đi nhanh, “Hôm nay không nghe diễn khóc sướt mướt nữa, nghe chút chuyện náo nhiệt cho vui vẻ.”

Ta nhìn theo bóng dáng thẳng tắp của nàng, bừng tỉnh nhớ lại lời nói của Lý Quân Khoát.

“Nếu Thần Phi là đàn ông, trẫm nhất định là sẽ kết bái huynh đệ với hắn.”

Huynh đệ ngủ cùng nhau thì làm sao?

Không phải là ai có bản lĩnh hơn thì ngủ được nhiều chỗ hơn sao!

Ta nghĩ lại Thần Phi thường hay đùa giỡn ta, không ngờ lại sinh ra cảm giác cho Lý Quân Khoát đội nón xanh, thật kỳ lạ.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK