Ôn Cẩn nức nở nói: “Thái Hậu không phải là muốn ép ngươi vào chỗ chết, nàng chỉ là hơi cứng nhắc một chút, ngươi không cần phòng bị nàng quá, ngươi cần phải đề phòng những nữ nhân muốn tranh sủng với ngươi, bởi vì ngươi tồn tại sẽ là trở ngại cho các nàng.”
“Càng đừng nói là sau khi ngươi bị cấm túc, mỗi người các nàng đều nhận được ơn mưa móc, hiện giờ ngươi đã hét lệnh cấm, sẽ bá chiếm phúc phần ấy của các nàng, ngươi sẽ trở thành cái đinh trong mắt.”
Ta hỏi: “Vì thế ngươi hãm hại Lưu Hầu tuyển ư?”
“Người trong cung chính là như thế, ngươi hại ta, ta hại ngươi.” Ôn Cẩn cười khổ, nhìn lên xà nhà lẩm bẩm, “Nếu trong cung chỉ có một mình Tiểu Quất Nhi thì tốt rồi.”
“Ngươi có sợ ta không?” Ôn Cẩn đột nhiên hỏi.
“Hơi sợ một chút.” Ta ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng cùng với bụi bẩn trên mặt, “Rốt cuộc có nhiều chuyện ta chỉ nghe kể chứ chưa từng trải qua bao giờ.”
Ta không có nghĩ tới việc hãm hại lẫn nhau sẽ giống như đã rơi vào giữa hồ, nước sẽ lan đến nhiều người như vậy.
“Ta sẽ cầu xin Hoàng Thượng cho ngươi c.h.ế.t một cách thoải mái.” Ta rơi nước mắt lã chã, cái từ c.h.ế.t này khó có thể nói ra, “Sẽ sắp xếp để có người chăm sóc người nhà cho ngươi.”
“Cũng sẽ… tự mình chăm sóc bản thân thật tốt.”
Ôn Cẩn rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà cười, cuối cùng nàng dập đầu ta một cái.
Ta tiễn Ôn Cẩn đi, Chu Lộc Toàn lại ở bên cạnh nói ta quá lương thiện, đối với loại người ăn cây táo rào cây sung này, cần phải nhẫn tâm hơn một chút.
Ta chỉ thành thật gật đầu, trong ánh nắng chói chang chạy đến lãnh cung.
Lãnh cung ở ngay bên cạnh Lạc Anh Các, Lưu Hẩu Tuyển nói là bị biếm lãnh cung, không bằng nói là “quay trở lại.”
Lưu Hầu tuyển nổi điên mà kêu oan, Chu Lộc Toàn nâng ta đi, nói nơi này đen đủi.
Khi Lý Quân Khoát muốn chọn người tới hầu hạ ta, thái giám tổng quản Chu Lộc Tàn hạ mình tới chỗ ta hầu hạ.
“Ta muốn nói chuyện riêng với Lưu Hầu tuyển.”
“Vậy thì nương nương phải cẩn thận, sức lực kẻ điên rất lớn, không thể để tổn thương đến ngọc thể của nương nương, nếu nương nương bị va chạm một chút, nô tài sẽ bị đánh một trận đấy!”
“Ngươi yên tâm, ta đã học được của Thần Phi mấy chiêu rồi, có thể chống đỡ được đến lúc ngươi đến cứu ta.”
Ta vẫn còn có tâm tình vui đùa, người giống như bị chia thành hai nửa.
Ta đẩy cửa vào, bị không khí đầy bụi bặm bên trong làm cho ngạt thở, liền dùng khăn tay che miệng và mũi.
Khi Lưu Hầu tuyển nhìn thấy ta, mắt hiện lên ánh sáng căm hận, xông lên bấu móng tay dài lên cánh tay của ta, điên cuồng gào thét: “Vì sao ngươi lại muốn hãm hại ta, đồ khốn nạn! Vì sao ngươi lại muốn hại ta! Ta bị oan!”
“...” Ta đứng tại chỗ, có một loại cảm giác bi thương không quay đầu lại được, đương nhiên là đối với chính bản thân ta, vận mệnh đã định sẵn rất nhiều thứ đang sụp đổ, ta nói, “Ta chưa từng hại ngươi.”
Lưu Hầu tuyển trông giống với ta, từ trước nàng xinh đẹp, ta không cảm thấy có gì chấn động, đến lúc này nàng thất vọng thê thảm, ta lại cảm giác được nhìn thấy bản thân mình sau này.
“Nhưng ngươi đã từng hại ta.” Ta nhẹ nhàng mở miệng, “Ngươi từng phao tin đồn nói ta ức h.i.ế.p và sử dụng thuật vu cổ để hại ngươi, bôi xấu thanh danh của ta, ngươi cho rằng ta khó có thể xoay người, tự cho rằng mình sẽ thay thế vị trí của ta, bởi vì Thái Hậu đã từng đảm bảo với ngươi, nếu ta thất sủng ngươi sẽ được sủng ái, cho nên tuy ngươi không phải chủ mưu, nhưng trong chuyện hãm hại ta ngươi cũng là quạt gió thêm củi.”
“Ngươi biết tất cả mọi chuyện, lại không nói ra sự thật, bởi vì đó là Thái Hậu.”
Đúng không?
Nàng giống như tỉnh táo trong phút chốc, đứng tại chỗ giống như tượng đá, cuối cùng ôm lấy mặt kêu lên một cách đau khổ.
Từ phản ứng của nàng, ta cũng đã chứng thực được phỏng đoán của mình.
Nói thật, vẫn cảm thấy có chút khổ sở.
Khi ta xoay người rời đi, nàng thê lương chất vấn: “Vì sao lại không công bằng như thế, nếu ta tiến cung trước ngươi, người được sủng ái nhất định là ta!”
Ta khép cửa lại, che đi ánh mặt trời, mặc kệ cho nàng điên khùng trong hắc ám.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Nàng quá muốn trở thành ta, cuối cùng lại quên bản thân mình là ai, kể từ lúc nàng được tuyển vào cung đã là sai lầm rồi.
Trong ánh hoàng hôn ta mới chậm rãi đi về tẩm cung, bên trong ít người đi rất nhiều, chắc là Lý Quân Khoát đã giúp ta đuổi bớt những cung nhân không rõ lai lịch.
Vì thế, một cung điện lớn như vậy có vẻ quạnh quẽ vô cùng.
Cho dù thắp rất nhiều đèn vẫn cảm thấy không đủ sáng.
Ta theo bản năng gọi một tiếng Ôn Cẩn, mới nhớ ra buổi trưa nàng đã bị ban rượu độc rồi.
Khi Lý Quân Khoát vào nhà không có ai thông truyền, ta đang khờ khạo ngơ ngác ngồi trước bàn trang điểm, nắm một nhúm tóc để chải đầu.
Hắn từ phía sau ôm lấy bả vai của ta, gáy của ta dán lên n.g.ự.c hắn.
Ta bỗng nhiên khóc không thành tiếng, giống như vô cùng tủi thân.
“Tức n.g.ự.c quá!.”
Tất cả đều chưa thay đổi, mà tất cả đều đã thay đổi rồi.