• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

116.

Lời nói của Hoàng Hậu nương nương nói với ta trước khi lâm chung, một chữ ta cũng không dám quên.

Việc hành sự của Tần gia sau này, ta cũng nói với nhị ca chuyển lời cho cha rồi.

Nhưng ta nghi ngờ là hắn quên mất.

Trong một buổi triều bình thường, Tần gia bất thình lình bị Định Quốc Công tham tấu, nói cha ta tham ô.

117.

Ta họ Tần, Tần Đáp ứng cũng họ Tần.

Nhưng mà trong gia phả thì không hề có thân thích hay liên quan đến nhau.

Mà lần này bị tham tấu, hai nhà lại cùng nhau bị hạch tội.

Định Quốc Công làm việc thật quá hoàn hảo.

118.

Sau khi biết tin, ta cùng với Tần Thường tại nhìn nhau cười.

Ai cũng biết hai chúng ta đều xuất thân nghèo hèn.

Cứ nghĩ là sẽ không có việc gì, nhưng ai mà ngờ được, chuyện này giống như lửa rừng lan tràn, liên miên đốt lên rất nhiều chuyện chưa từng được phơi ra dưới ánh mặt trời.

Trong viện nhà ta bị đào ra một rương vàng, nhà của Tần Đáp ứng thì có hai rương.

Rất nhiều quan lớn liên tiếp bị tố giác ra các loại hành vi phạm tội nhận hối lộ, lại liên lụy quá nhiều đến khoa cử.

Lần này, ta và Tần Thường tại không cười nổi nữa.

Có trời đất chứng giám. Cha ta tham ô ư? Nếu mà ông ấy tham ô nhất định sẽ cho ta một ít!

119.

Tần Thường tại cùng với ta đi đến chỗ Hoàng Thượng kêu oan.

Chúng ta quỳ gối ở cửa Dưỡng Tâm Điện, người đến người đi. Chưa chờ được sự đồng ý cho vào của Lý Quân Khoát, lại nhận được tin cấm túc.

Khi Hạnh Nhi nâng ta rời đi, Thư Lan Âm lại đi bên cạnh ta.

Ta nghe được tiếng của nàng ở phía sau ta vang lên: “Phiền Chu Công Công truyền một tiếng, Thư Quý Nhân đưa điểm tâm cho bệ hạ.”

Cho đến khi nàng vào cửa, tiếng vang vẫn có thể nghe thấy.

Ta hỏi Hạnh Nhi: “Đầu gối của ta bị hỏng rồi sao, vì sao đi chậm như vậy?”

120.

Ta bị cấm túc ở Vĩnh Thọ cung, Tần Thường tại bị biếm thành Tần Đáp ứng.

Thư Quý nhân được thánh sủng, liên tiếp thị tẩm, được tấn phong làm Thư Tần.

Phong thủy thay phiên chuyển, tiếng vui đùa ầm ĩ trước cửa Vĩnh Thọ Cung chuyển sang tới nhà khác.

Nửa đêm ta bị bóng đè, khóc lóc tỉnh dậy. Hạnh nhi ôm lấy ta, xoa lưng ta.

Ta nắm lấy vạt áo của nàng, ta nói: “Hạnh Nhi, ta nhớ Hoàng Thượng.”

Hạnh nhi khổ sở theo, an ủi ta liên tục, nói: “Nương nương yên tâm, bên ngoài ồn ào lắm, ngài ở Vĩnh Thọ Cung mới được thanh tĩnh.”

Hai mắt ta đẫm lệ, nói với nàng ta gặp ác mộng, “Hạnh Nhi, ta mơ thấy Hoàng Thượng ghét bỏ ta, đưa đại hoàng tử cho Lương Phi chăm sóc, ta quỳ gối trước cửa cung của Lương Phi, nàng đuổi ta cút. Nàng nói, con của tội thần không xứng chăm sóc đại hoàng tử.”

121.

Ta nói dối Hạnh Nhi.

Kỹ thuật diễn cũng không tốt, nàng không biết là ta đã ở trên giường nghĩ cả đêm mới nghĩ đến mấy câu nói đó.

Nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Ngày hôm sau, đại hoàng tử được ôm đến phòng của ta.

Ma ma nói là đại hoàng tử lâu không gặp ta, khóc rất nhiều.

Ta nhìn Đoàn Tử đang lưu luyến vòng tay ôm ấp của bà vú, nghĩ thầm, trong cung rất nhiều người trợn mắt nói dối.

122.

Cứ cách vài bữa, ta lại viết một bài thơ tình tương tư, ngây ngốc nhìn cành khô, nhìn tuyết rơi mà rơi lệ.

Thời gian giống như lùi lại năm mười bốn tuổi, cửa viện vắng vẻ, ở nách cửa có tiểu thái giám lặng lẽ đưa than đến cho ta.

Ta ôm Đoàn Tử, lẩm bẩm trước mặt Hạnh Nhi: “Bảo bảo, cha vẫn nhớ chúng ta.”

Hạnh Nhi đau lòng đến nỗi quay lưng lau nước mắt.

Nếu vẫn còn Ôn Cẩn, chắc là nàng sẽ kiên nhẫn dạy ta, “Chủ tử, lời nói không thể quá rõ ràng, phải nói là, năm nay gió to tuyết thật lớn, chớp mắt đã sáu năm rồi!”

123.

Tin tức ta nhận được lúc nào cũng chậm.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ví dụ như Thư Tần được tấn làm Thục Phi, ta mới biết là nàng có thai.

Ví dụ như Tần gia rửa sạch oan khuất, ta mới biết Tần Đáp ứng dọn đến cung của Lương phi.

Ví dụ như khi ngẫu nhiên nhắc tới Lương Phi, Hạnh Nhi mới nhắc nhở ta hiện giờ đã là Lương Quý Phi rồi.

Thánh chỉ bỏ lệnh cấm túc đã sớm ban xuống, ta vẫn trốn ở trong phòng. Cũng không ai để ý đến người đã sớm mất đi thánh tâm.

Hạnh Nhi khuyên ta: “Trời lạnh, nương nương ở trong cung nghỉ ngơi một chút.”

Có tiểu cung nhân mới tới tò mò, nói nương nương ở nơi này là nhân vật nào mà độc chiếm một cung, lại sinh được trưởng tử, sao không thấy Hoàng Thượng hỏi đến.

Người cũ nói cho nàng: “Có việc ngươi không biết, nửa năm trước Hiền Phi nương nương chính là người trong đầu quả tim của Hoàng Thượng.”

Cung nữ cảm thấy lạ: “Vì sao lại thất sủng?”

“Nghe nói nhà nàng bị vu hãm tham ô, bị bệ hạ phạt cấm túc hai tháng, sau đó thất sủng.”

“Mới có hai tháng đã thành ra như vậy?”

“Ngươi thì biết cái gì, gặp gỡ luôn có ba phần tình cảm, bên cạnh Hoàng Thượng không ít người hầu hạ, lâu lâu không gặp có thể không nhạt đi hay sao?”

Hạnh Nhi che lỗ tai ta, hùng hổ sai người đi phạt hai quỷ lưỡi dài kia.

Ta xua tay, ôm lò sưởi đi về phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK