Sau đó ta lại đưa ra một kết luận: thiếu nữ thẹn thùng gãi đúng chỗ ngứa, linh hồn chưa bị nhiễm bẩn, giống như nụ hoa đang chờ đến lúc tỏa hương, trong lòng đầy mong chờ khát khao, tại nơi thâm cung này, luôn luôn đáng yêu, cho dù kết quả là gì đi nữa.
Mà người cũ đã tiến cung từ lâu, có chút thong dong, có chút quen thuộc, có chút lặng lẽ, có chút dối trá, có chút xen lẫn yêu hận, nghiền nát nụ hoa rơi xuống, nước trong nhiễm đục, mất đi ưu thế ban đầu được trời ban cho.
Cho nên đàn ông có mới nới cũ, cũng có thể hiểu được.
Lưu Hầu tuyển nói xong, lại cúi đầu sờ sờ chóp mũi, ánh mắt liếc qua từ đuôi mắt hướng về Lý Quân Khoát.
Góc độ cúi đầu xuống, cằm không rõ ràng mà đầy lên một chút.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Nhìn càng giống ta.
Nàng đang học ta, chỉ ở chung có nửa nén hương, đã học được động tác theo thói quen của ta, giống bảy tám phần.
Trong lòng ta cảm thấy hụt hẫng, giống khi còn nhỏ đến trường tư thục, Nhị Nữu ở nhà bên chép bài của ta, lại còn vượt qua ta được tiên sinh khen ngợi.
Khi đó, ta tức giận đến nỗi ở trong nhà lăn lộn xé sách, nói không bao giờ đi học nữa, mẹ lúc đó đã ôm ta, nói là tiên sinh kia có mắt không tròng, kiến thức chân thật mãi mãi là kiến thức chân thật.
Lưu Hầu tuyển vừa nhìn đã thấy là nàng có chuẩn bị trước được rồi, ta sờ mũi thoải mái như thế nào, nàng… giống như có thể chắc chắn biết được phần nào trên khuôn mặt của nàng đáng yêu nhất, ta có thể thấy được.
Giống ta, nhưng lại thêm vài phần xinh đẹp thành thục.
Cái cảm giác bị người mạo danh thay thế tự nhiên bao bọc lấy ta, một người bình thản như ta cũng có thể cảm thấy phẫn nộ, lại có chút hoảng loạn, giống như không ôn bài lại bị tiên sinh điểm danh trả lời câu hỏi, lại có một cây thước treo trên đầu.
Kiến thức chân thật mãi mãi là kiến thức chân thật.
Ta hơi lo lắng, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Quân Khoát.
“Ừ!” Tầm mắt của Lý Quân Khoát nhìn xẹt qua nàng, nhíu mi, trả lời rất có lệ, thậm chí còn chưa chờ Lưu Hầu tuyển tiếp tục mở miệng đã lôi ta đi ra ngoài, “Ngươi cứ đợi đó, không có việc gì thì đừng ra ngoài.”
Vừa nói một lời, giống như là Ngũ Hành Sơn đè nặng Hầu vương, miệng vàng vừa mở ra đã là lệnh cấm.
Ta bị dắt tay đi ra ngoài, vẫn không nhịn được lòng dạ hẹp hòi mà hỏi: “Ngài nhìn thấy Lưu Hầu tuyển chưa?”
“Thấy rồi!” Hắn không để ý chút nào.
“Nàng có giống thiếp không?”
“Giống một quả bị hỏng rồi, không giống nàng.”
“...” Ta im lặng một lát: “Thế thì thần thiếp là một quả à?”
“Nàng là Tiểu Quất Nhi!”
Quất Nhi là quả, trong miệng hắn không có lời nào hay cả!
Còn chưa đợi ta giận dữ, hắn lại nói: “Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng đến Lạc Hoàn Các, không may mắn!”
Không may mắn? Đây không giống như lời nói của vua một nước.
“Nhưng mà thần thiếp không tin mấy chuyện đó!” Ta mặt mày hớn hở, biểu hiện ra ta rất lớn mật, còn cười nhạo người bên cạnh. “Ngài tin mấy chuyện đó sao?”
“Không tin.” Lý Quân Khoát không tin quỷ thần, nhưng hắn nói, “Nhưng cũng sợ là nàng thật sự bị dính vào.”
“Ồ.” Ta nhịn cười, nghĩ ra một câu vô thưởng vô phạt, “Vừa nãy ngài sờ làm ta ngứa.”
“Chỗ nào thế? Trở về để ta gãi cho nàng.”
“...”
58.
Hai ngày sau, Phương Quý nhân là người thứ nhất thị tẩm.
Có cung nhân nghe đồn, Phương Quý nhân sau khi được nâng vào, tự mình ngủ đến nửa đêm lại bị nâng trở về, Hoàng Thượng ở Dưỡng Tâm Điện phê tấu chương một đêm.
Tư Đồ Tướng quân ở biên cương rảnh rỗi không có việc gì, dâng tấu chương ghi chép hàng ngày lên Hoàng Đế, viết một đống thứ vô nghĩa, từ trước kia Hoàng Đế chỉ trả lời một câu “Đã biết” hoặc “Đã duyệt”, hôm đó, có lẽ là thật sự không có việc gì làm, Lý Quân Khoát đã trả lời một phong nhật ký thật dài, còn viết một bài thơ khen ngợi các tiến sĩ biên cương.
Ngay lập tức đã trở thành một câu chuyện để mọi người ca tụng.
Bản thân Lý Quân Khoát cực lực phủ nhận, hắn nói đó là phê tấu chương lúc giữa trưa.
Đêm thứ ba, Lý Quân Khoát ở mép giường của ta, cùng với ta thưởng thức nhật ký và bài thơ của hắn, nói là đêm hôm qua hắn dường như bị Văn Khúc Tinh (14) rơi trúng đầu.
Ta bị hắn trêu đến nỗi cười nghiêng ngả.
Nhưng chỗ Phương Quý nhân thì không hề tốt như thế, nàng không thoải mái thì người khác cũng không được thoải mái, nàng thấy những kẻ khua môi múa mép nói sau lưng nàng đều xử lý hết.
Hoàng Hậu nương nương thấy nàng xử lý như vậy thì vội vàng thức trắng đêm nói chuyện với nàng.
Sau một tháng trôi qua, hai tú nữ cùng tiến cung cũng đều không được lâm hạnh, Phương Quý nhân có bị chê cười cũng không phải là chê cười nữ.
Cùng lúc đó, cuối tháng cũng xảy ra một chuyện lớn.
Lạc Hoàn Các có ma.
______
(14) Văn Khúc Tinh: Theo truyền thuyết, Văn Khúc Tinh Quân là một vị tinh tú chuyên cai quản chuyện công danh và thi cử ở trần gian.