• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng nói ngốc nghếch như thế!” Nàng kéo ta đến chỗ có ánh mặt trời, chỗ đó thoải mái hơn một chút, xua tan đi sự lạnh lẽo của lãnh cung. “Không phải ta thì sẽ có người khác, không tranh không cường thì còn tốt, chỉ cần có người có suy nghĩ hại người, tất cả mọi người sẽ trở thành đá kê chân, đao g.i.ế.c người làm sao có thể đứng ngoài cuộc chứ. Ta đã ở trong cung nhiều năm, không cần vinh sủng hay mưu cầu vinh quang cho gia tộc, cũng không hy vọng xa vời có thể hồ đồ bình an đến già.”

Lạc Thường tại cong cong đôi mắt: “Tiểu Quất Nhi, muội không nợ ta cái gì cả.” Ta giống như từ trong mắt nàng chợt lóe lên ánh sáng, nàng buồn bã nói, “Bảo hổ lột da, luôn sẽ có người phải trả giá cho việc ác.”

Ta nhíu mày, sợ Lạc Thường tại làm ra việc gì, nhắm c.h.ặ.t t.a.y nàng nói: “Tỉ tỉ, tỉ đừng nghĩ linh tinh, tỉ cứ cố gắng sống ở đây một thời gian, muội sẽ chuẩn bị thật tốt, không để tỉ phải chịu ấm ức nơi đây, chờ một chút,” Ta cũng nói không nên lời, chỉ có thể há mồm không dám nói đến kỳ hạn, “Chờ sau khi sự việc qua đi, muội sẽ cầu xin Hoàng Thượng thả tỉ ra ngoài.”

Lạc Thường tại cười khẽ, gật đầu với ta: “Y giả nhân tâm, ta tất nhiên sẽ không làm gì, lại nói lãnh cung kia tường cao, cho dù ta có oán hận thì cũng có thể gây thương tổn cho ai chứ.”

Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lạc thường tại buông tay ta ra nói: “Nơi này rất ẩm ướt, không tốt đối với thai nhi của muội, muội nguyện ý tới gặp ta một lần là rất tốt rồi, trở về đi thôi!”

Ta cắn môi: “Muội sẽ ở lại đây với tỉ một lát.”

“Đứa nhỏ này!” Nàng dùng phương ngữ phương nam mắng ta, dựng tẳng đầu ngón tay lên nói, “Chỉ có thể ở lại một chút thôi nhé, chúng ta nói chuyện.”

Ta cười thỏa mãn đến nỗi đôi mắt híp lại, vội vàng gật đầu.

Lạc Thường tại không hỏi ta chuyện trong cung, giống như những cái đó không còn là việc nàng quan tâm nữa, ngược lại nói với ta những việc thú vị hồi còn nhỏ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Nàng là con gái của Viện sử Thái Y Viện, từ nhỏ đã theo phụ thân học y, mỗi ngày đều ngâm mình trong dược phòng, trên người thường mang theo mùi thảo dược, có người chê nàng là “ấm sắc thuốc”, nàng lại rất thích cái tên này, đã từng làm một bộ quần áo, phía trên đó thêu các loại hình thảo dược.

Trước khi tiến cung, đã từng động tâm với một gã sai vặt đưa dược liệu, mỗi lần trộm nhìn qua rèm cửa, thấy hắn và tiên sinh trướng phòng nói chuyện với nhau, có một lần tiên sinh trướng phòng đến muộn, gã sai vặt đứng ở trong viện chờ, hắn mới nhàn rỗi đánh giá cái viện này, khi quay đầu thì ánh mắt giao nhau cùng nàng, gã sai vặt trắng nõn, cười một nụ cười rất tươi với nàng, hắn chắp tay thi lễ, khi cong lưng bỏ lỡ không thấy hai má thiếu nữ đỏ ửng, nàng che mặt lại rồi trốn đi, nhưng tư sau lúc đó cũng không gặp gã sai vặt kia nữa.

Sau đó lại nghe nói, gã sai vặt kia cưới con gái của chưởng quầy, lắc mình biến hóa thành phó chưởng quầy, bận việc của tiệm thuốc, không cần phải đẩy xe đẩy khiêng hàng hóa đưa hàng nữa. Khi đột nhiên nhận được tin này, nàng trốn trong phòng khóc nửa ngày. Sau đó là đến hội chùa, nàng làm bạn với phụ thân đi ra ngoài chơi, vừa vặn gặp được gã sai vặt kia đang cầm tay nương tử xem người khác đoán đố đèn. Quần áo của hắn đẹp đẽ hơn không ít, mặt mũi chỉ cần nhìn qua đã thấy béo tốt hơn nhiều. Hắn nhìn thấy tiểu thư nhà Viện Sử vẫn nhớ rõ nàng, cách một biển người, hắn vẫn chắp tay thi lễ với nàng.

Trong nháy mắt kia, tình cảm của nàng đã trở thành mây khói.

Cảm xúc rung động thủa niên thiếu cũng cứ thế c.h.ế.t đi, mai một bên trong ngọn đèn dầu vạn gia, cười một tiếng.

Nàng rất có thiên phú về y thuật, tính tình lại lương thiện, thường xuyên chứa bệnh từ thiện cho người dân xa gần, có một đứa nhỏ sợ thuốc đắng, khóc đến nỗi cổ hiện lên gân xanh cũng không chịu há mồm uống một ngụm thuốc. Để giải quyết chuyện này, nàng nghiên cứu về đồ ăn, làm ra rất nhiều dược thiện tốt, cuối cùng càng làm càng tốt, đến ngày lễ ngày tốt nàng lại bận rộn phía sau đầu bếp, người trong nhà không phân biệt được đồ ăn là do nàng làm hay do đầu bếp làm.

Nàng cũng từng nghĩ là sẽ gả cho ai đó, cũng không phải là không có ai cầu hôn nàng, chỉ là không có một lần nữa cảm thấy trái tim đập nhanh với ai cả.

Nhưng mà tất cả mộng đẹp đều bị xé nát bởi thánh chỉ tuyển tú, nàng bị Hoàng Đế chỉ làm trắc phi cho Lý Quân Khoát, sau đó… Sau đó nàng lại không có chuyện gì để kể nữa, mà trở thành Lạc Thường tại, mất đi bản thân giữa lụa gấm Hoàng gia.

“Được rồi, nghe xong chuyện rồi, muội trở về đi!” Nàng thở dài một hơi, muốn kéo ta lên, lại nói với Hạnh Nhi, “Trời tối rồi, mau mang chủ tử của ngươi về đi, nàng không hiểu chuyện chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu chuyện hay sao?”

Ta áy náy mà tới, lại mang theo một câu chuyện rời đi, còn chưa kịp phản ứng lại, cầm tay của Lạc Thường tại hỏi: “Tỉ tỉ, ngày mai có thể tới tìm tỉ không?”

Nàng nhẹ nhàng đẩy tay ta: “Đừng tới, tỉ tỉ hy vọng muội vĩnh viễn không bước vào nơi này nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK