49.
Lớn lên khỏe mạnh.
Lớn lên và lớn lên khỏe mạnh là khác nhau, chỉ cần tồn tại là người ta sẽ lớn lên, nhưng lớn lên khỏe mạnh là lớn lên thế nào?
Ta không hiểu nhưng cũng không hỏi, giống như lúc trước, chỉ đều ngây ngô cười mà đồng ý, nặng nề gật đầu, chóp mũi cọ lên khe bụng hắn.
Lý Quân Khoát thở ra một hơi, kêu ngứa.
Ngày hôm đó lửa nóng, thu đầu không được, chúng ta đều nghĩ đến mà cảm thấy sợ hãi.
Thật ra ta cũng hiểu được, bởi vì Lý Quân Khoát là Hoàng Đế, Hoàng Đế cần phải quản lý cả thiên hạ sẽ nhiều lúc không thể chăm lo được cho ta, hắn nếu toàn tâm chăm lo cho ta, vậy thì sẽ phải sao nhãng với thiên hạ.
Trong cả hậu cung này, có thể bảo vệ ta cũng chỉ có một mình ta.
Hắn muốn ta lớn lên khỏe mạnh, không muốn ta lăn lê bò toài mà lớn, cuối cùng lại lớn thành một kẻ không chỉ xa lạ đối với hắn mà còn xa lạ đối với bản thân ta.
50.
Biết được tâm ý của hắn, nếu nói ta không cảm động thì cũng là giả.
Cũng là xuất phát từ tâm lý đó, hai ngày hôm sau ta giả vờ không thèm để ý mà đi ngang qua Trữ Tú Cung.
Các tú nữ đang nối đuôi nhau đi ra, được cô cô dắt đi diện thánh, ta chỉ là một tần, không được tham dự tuyển tú.
Nhìn các tiểu thư trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp hơn hoa, hoặc tự tin cười duyên, hoặc bất an lo lắng mà cầm góc áo, quần áo mới đủ màu sắc rủ xuống trên người, che khuất dáng người yểu điệu, không có ai dám không để bụng đến ngày hôm nay, mặc quần áo đeo trang sức tốt nhất, trang điểm đẹp nhất, lấy ra tư thái thỏa đáng nhất, chờ đợi được lựa chọn.
Ta nhìn xa xa về phía các nàng, các nàng cũng trộm nhìn về phía ta.
Hôm nay mặt trời chói chang, ta đứng ở dưới mái hiên, phía sau là rất nhiều cung nhân, Ôn Cẩn bung ô che cho ta, tiểu cung nữ ở bên cạnh nhẹ nhàng dùng quạt tròn để quạt, cung chế phục sức xa hoa lại không rườm rà, so sánh với các thú nữ đỏ mặt phơi nắng kia, ta thật sự vẫn ung dung.
Các nàng nhìn về phía ta, trong ánh mắt có thể thấy rõ được vẻ hâm mộ rõ ràng, lại giống như đang nhìn vào chính mình trong tương lai.
Ta với cách nàng cách nhau một lớp tường thật dày, dày hơn cả thời gian.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Bỗng nhiên ta có một loại cảm giác giống như đã qua mấy đời, đã ba năm rồi…
Kể từ khi tiến cung, ta cảm thấy bản thân mình không hề thay đổi, nhưng là…
Hóa ra ta đang lớn lên khỏe mạnh…
51.
Trong số những ánh mắt đó, có một người có cái nhìn sắc bén nhất.
“Tú nữ phía trước kia là ai?” Ta gật đầu.
“Là An Khánh quận chúa!” Sợ ta đã quên, Ôn Cẩn bổ sung: “Nàng là nhị tiểu thư nhà Định Quốc Công, muội muội ruột của Hoàng Hậu nương nương.”
Ta lúng túng ồ lên một tiếng.
Giống như có người cố ý sai khiến, mấy ngày nay ta chưa từng gặp vị An Khánh quận chúa nổi tiếng này ở trong cung.
Một đoàn người chậm rãi rời khỏi tầm mắt của ta, trong đó có cả ánh mắt muốn đốt cháy người khác của quận chúa.
“Hình như nàng ấy rất ghét ta.” Ta nhẹ giọng nói, chỉ có Ôn Cẩn nghe thấy, “Không giống với Hoàng Hậu nương nương lắm!”
“Hoàng Hậu nương nương lớn lên trong cung từ nhỏ, An Khánh quận chúa lớn lên ở phủ Định Quốc Công” Ôn Cẩn giải thích, “Hoàng Hậu nương nương cùng với quận chúa cũng không phải là quen thuộc lắm.”
“Không phải đã nói An Khánh quận chúa thường xuyên vào cung…” Ta dừng lại, bừng tỉnh: “Hóa ra không phải tới gặp Hoàng Hậu nương nương…”
Hình như ta đã hiểu vì sao nàng không thích ta rồi.
52.
Cuối cùng chỉ có ba tú nữ thành công vào cung.
So với lần trước có mười mấy người, kết quả lần này chỉ có thể dùng hai từ mộc mạc để so sánh.
An Khánh Quận Chúa Diệp Dịch Vi trúng cử thì không cần phải nói, được phong làm Phương Quý nhân, hơn nữa về gia thế có thể nói tôn quý hơn ta rất nhiều, hiện tại vào Cảnh Nhân Cung. Khi nàng bước vào cửa cung, lễ vật ban thưởng giống như nước chảy dũng mãnh vào, những vàng bạc ngọc khí rực rỡ muôn màu, nàng khinh thường mà liếc mắt một cái, ngay cả tiếng tạ ơn cũng không thành tâm.
Đương nhiên, đây là qua lời kể của tiểu cung nữ đến tặng quà.
Rốt cuộc tất cả mọi người đều tính theo lễ nghĩa mà tặng quà, ta không tặng thì có vẻ là tính toán, không phóng khoáng.
Vì thế ta nhờ người đem tặng một khối ngọc san hô mà Hoàng Đế tặng, thêm một chút vải dệt trang sức.
Dù sao ta cũng không cần đến.
“Phương Quý nhân thật phô trương, nói câu để chỗ đó đi, chỉ cho chúng ta một góc, mắt cũng không thèm nâng lên, khi ra cửa nô tì còn nghe thấy nàng chê bai ngọc san hô của chúng ta là tục khí, chê vật liệu may mặc của chúng ta lỗi thời.”
Cung nữ này nhanh mồm nhanh miệng lại hay nói linh tinh, ngày thường ta không quản các nàng, cũng bởi vì ta còn nhỏ, các nàng cũng không sợ ta, mồm miệng không có chừng mực.
Hiện giờ đã khác xưa rồi, ta nhìn về phía Ôn Cẩn, Ôn Cẩn lại nhẹ nhàng liếc mắt về phía cung nữ kia một cái.
“Sau này ngươi chớ có gây chuyện thị phi.” Nàng không mặn không nhạt nói, sau đó đuổi người.