81.
Dưỡng Tâm Điện đèn đuốc sáng trưng.
Lý Quân Khoát đã mấy ngày chưa đến hậu cung, bận việc triều chính.
Tuy nói ta bị liên lụy vào vụ án hạ độc, nhưng những tiểu thái giám cũng không có ngăn ta lại, sau khi thông truyền một tiếng, Lý Quân Khoát đã đi ra ôm ta vào trong điện.
Hắn cười nhìn ta, đầu tiên là sờ sờ mặt, sau đó lại xoa xoa bụng.
“Vừa mới tắm gội à? Da thịt mềm mại quá!”
Hắn giống như không bị ảnh hưởng bởi vụ án đầu độc, vẫn ôn nhu săn sóc như ngày thường.
“Dật lang, thiếp tìm chàng là vị chuyện của Lạc Thường tại.” Ta vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn, trong ánh mắt trầm tĩnh của hắn mà nói ra phỏng đoán của chính mình.
Ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt ta càng nói càng tức giận, buồn cười nói: “Còn có thể nhìn đến tầng này, Tiểu Quất Nhi của trẫm thật là thông minh!”
“Ta sửng sốt: “Ngài cũng biết ư?”
“Biết!” Hắn từ từ nói, đuôi mắt lại liếc về phía ta, “Nhưng mà nàng cũng biết, tất cả những điều này đều là suy đoán.”
Thư Lan Âm không để lại một chút nhược điểm nào, Diệp Dịch Vy thân phận quý trọng, nàng cắn c.h.ế.t Lạc Thường tại, Hoàng Đế lại cố kỵ nàng có ảnh hưởng đến cả tiền triều, cũng phải cho nàng một lời giải đáp.
Trong lòng ta khẽ run, nghe ra ý của hắn.
Chân tướng căn bản không quan trọng.
“Lạc tỉ tỉ sẽ làm sao đây?” Ta nghẹn ngào hỏi, cảm thấy bản thân mình hại nàng.
“Biếm lãnh cung.” Lý Quân Khoát lau nước mắt cho ta, dịu dàng đến tàn nhẫn, “Đây đã là kết quả tốt nhất rồi, nàng ấy tinh thông y lý, lại giao hảo tốt với nàng, trẫm vốn định cho nàng ấy đến cung của nàng, có thể chăm sóc lẫn nhau, thật đáng tiếc.”
Sinh tử của phi tần thật giống quân cờ trong bàn cờ, đều không được tự chủ.
Cho dù là xe hay là mã, là tướng hay là vương, đều phải suy đoán ý nghĩ của kẻ chơi cờ.
Đáng tiếc, hai chữ đó là lời khen ngợi cao nhất đối với nàng.
Ta cho rằng ta hiểu rõ ràng đã là thắng.
Hiện tại ta đột nhiên hiểu được, nhìn rõ ràng lại là thua.
Ta nhìn chằm chằm Lý Quân Khoát, hai mắt mơ hồ: “Nếu lúc này là thiếp bị hại thì sao?”
Hắn lau nước mắt cho ta, dừng lại một chút rồi chớp mắt: “Trẫm sẽ không để nàng gặp nguy hiểm, cho dù như thế nào, thì nàng đều sẽ quay trở lại bên trẫm.”
Ta bỗng nhiên tỉnh táo.
Năm đó, khi hắn muốn quét sạch triều dã, đã vắng vẻ ta hơn một năm.
Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, liên lụy đến ta, hắn chỉ có thể đảm bảo ta không “thương thân” chứ không thể đảm bảo ta không “thương tâm.”
Đây là lý do mà đế vương phải khắc chế tình cảm.
Hắn hy vọng ta hiểu, nhưng cũng hy vọng ta từ đầu đến cuối vô tri không biết gì.
Thành thật với nhau như vậy, có thể coi là một loại thâm tình khác hay sao?
Thâm tình dính m.á.u tươi của người khác, ép cho ta không thể nào thở nổi.
82.
Hôm sau rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, tinh thần ta luôn luôn không yên.
Cuối cùng, ta vẫn không nghe lời khuyên bảo của người xung quanh, mang theo ca ca và Hạnh Nhi đi đến lãnh cung.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Lãnh cung nhốt phi tần bị phế, nhiều năm chưa được quét dọn tu sửa, suy sụp tối tăm, giống như đã bước một chân vào âm phủ, ta từng nhiều lần đi ngang qua cửa, không nghĩ tới sáng nay cũng có thể tự mình nhấc chân bước vào.
Cửa đẩy ra kẽo kẹt kêu vang, ta dùng khăn che miệng mũi, miễn cưỡng che được mùi tanh hôi ẩm ước, nơi này có rất nhiều “kẻ điên”, Hạnh Nhi mở to đôi mắt nhìn xung quanh, chỉ sợ một trận gió sẽ thổi đến làm ta bị thương.
“Tiểu Quất Nhi đó à?” Ở phía nam một khu vực trống trải, nơi có vài ánh mặt trời, Lạc Thường tại đang ngồi một mình ở dưới đất, nửa người là bụi bặm. Nàng nhìn thấy ta trước, kinh ngạc mà đứng lên, phủi phủi bụi, không dám tin tưởng, sợ hãi đi về phía ta hai bước: “Muội vì sao lại tới chỗ này, không để ý đến bản thân hay sao?”
Nàng vừa nói thì đôi mắt cũng đỏ theo, trên hai má gầy ốm chảy xuống hai hàng nước mắt, nàng chật vật lau đi, miễn cưỡng nói: “Lại đây, để ta bắt mạch cho muội nào!”
Ta nuốt nước miếng, thấy nàng sa sút như vậy thì tim như bị đao cắt, có cảm giác như ta đã hại nàng, có lẽ cũng không sai, nếu như nàng không giao hảo với ta, với tính tình hiền lành không có gì nổi bật như nàng thì làm sao có thể bị người khác ghi hận tính kế.
Còn đang ngây người, Lạc Thường tại đã đi đến trước mặt ta, Hạnh Nhi nhắc nhở ta “Chủ tử.”
Ta chớp chớp mắt, nén xuống cảm xúc chua xót, mấy ngày không thấy giống như đã mấy đời, ta khàn giọng nói: “Lạc tỉ tỉ, muội…” lời xin lỗi ta không biết bắt đầu từ đâu, cũng cảm thấy không thể nói nên lời, chỉ có thể cứ đứng đó, giống trẻ con bập bẹ tập nói, lo lắng mà nói: “Muội, muội…”
“Không sao, ta biết, ta đều đã nghĩ kỹ rồi.” Nàng vẫn điềm tĩnh, giống như ăn một chút đau khổ đã mài hết nhuệ khí, vẻ mặt giống như đã nhận mệnh, nàng buông cánh tay ta ra: “Mạch tượng vững vàng, đứa nhỏ này chính là phúc tinh, may nhờ có hắn làm ầm ĩ mà có thể khiến cho muội tránh thoát những sự việc đó, nếu như…” Nàng thu tầm mắt, “Nếu ngày đó là muội té xỉu, cho dù ta c.h.ế.t một vạn lần cũng không tiếc.”
Ta vội vàng nói: “Tỉ tỉ, là muội đã liên lụy đến tỉ rồi.”