• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ca ca đứng ở cửa nhìn vào trong, thúc giục ta rời đi. Ta ra cửa rồi vẫn còn quay đầu cố sức nhìn Lạc Thường tại, nàng đứng dưới tàng cây, hoàng hôn loang lổ trên mặt, nàng cười m.ô.n.g lung, rất hợp với một tầng sương mù phía trên.

Cửa đóng sập một tiếng phía sau ta.

Trong lòng ta cảm thấy chấn động, nước mắt đột nhiên chảy ra.

Y giả nhân tâm, nàng sẽ không hại người, ai cũng biết điều đó, nhưng vẫn cố cấp hắt nước bẩn vào nàng, nghiền nát sự tự tôn và dịu dàng của nàng.

Sau khi quay về tẩm cung được nửa đường, trong n.g.ự.c ta cảm thấy khó chịu vô cùng, ta khổ sở nói với Hạnh Nhi: “Chúng ta quay trở lại lãnh cung một chút, ta lo lắng cho tỉ tỉ.”

Không lay chuyển được ta, hơn nữa sắc mặt của ta thật sự tái nhợt, Hạnh Nhi vừa sai người gọi thái y, vừa chuẩn bị đưa ta quay lại.

Mấy tiểu thái giám vội vàng chạy tới từ xa, hoang mang rối loạn, mũ cũng xộc xệch.

Trong lòng ta cảm thấy không ổn, ngăn bọn họ hỏi có việc gì.

Tiểu thái giám nói: “Thưa nương nương, Lạc Thường tại tự kết liễu ở lãnh cung rồi!”

Tay ta run rẩy, không khỏi lảo đảo lùi vài bước về phía sau, nước mắt run rẩy giữa hàng lông mi rơi xuống, ở phía sau, ta phải bắt vài lần mới chạm được vào tay của ca ca, ta che miệng lại, một câu cũng không nói, xoay người đứng dậy, muốn đi ra ngoài.

“Nương nương?” Hạnh Nhi lo lắng cho ta.

Ta nói: “Trở về đi!”

Ta sẽ không quay lại lãnh cung nữa.

83.

Chuyện Lạc Thường tại thắt cổ tự vẫn cũng không có tạo nên sóng gió gì ở cả hậu cung lẫn tiền triều, có lẽ xuất phát từ sự áy náy, Hoàng Đế cũng không truy trách nhiệm đến Lạc gia.

Còn Phương Tần, nàng hiện tại ốc không mang nổi mình ốc.

Diệp Dịch Vy sắp sinh, sớm hơn nửa tháng so với dự tính, đối với đứa trẻ cũng không có trở ngại gì, nhưng mà khi đột nhiên bị vỡ ối, vẫn khiến cho mọi người trở tay không kịp.

Ta cũng không muốn tới, nhưng Lý Quân Khoát không hạ chỉ cho phép ta vắng mặt, ta chỉ có thể lười biếng chậm chạp đến đó.

Gần năm tháng, bụng ta cũng đã hiện rõ, lần đầu làm mẹ cái gì cũng phải cẩn thận, mà ta cũng không phải người to gan.

Đến cung của Phương Tần, đèn đuốc sáng trưng, tiếng kêu rất to truyền ra ngoài cửa sổ.

Giống như da thịt bị xé rách, thật sự rất đau.

Mọi người đều canh giữ ở cửa, ngay cả Thái Hậu cũng tới.

Nàng cùng với Lý Quân Khoát ngồi một chỗ, sắc mặt cũng rất nghiêm trọng, khi nhìn thấy ta tới, Thái Hậu nhíu mi một chút, liếc mắt nhìn bụng ta vẫn chưa to lắm, Lý Quân Khoát vươn tay ra với ta, ta nắm lại, không ngờ bàn tay của ta còn ấm hơn bàn tay của hắn.

Hắn sai người lấy ghế cho ta, đệm mềm bằng nhung gấm Tứ Xuyên bọc gỗ hoa lê, còn thoải mái hơn cả chỗ hắn ngồi.

Những người khác nhìn ta như thế cũng lặng im không dám có ý kiến gì.

Rốt cuộc sủng phi là không bình thường rồi.

“Hoàng Hậu nương nương còn chưa ngồi”. Ta đứng bên cạnh Lý Quân Khoát nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Nàng không ngồi được.” Lý Quân Khoát mạnh mẽ túm lấy tay ta, ánh mắt bảo ta ngồi xuống, dùng giọng nói nhẹ nhàng lại thân mật nói với ta: “Nàng ngồi bên cạnh trẫm để giúp trẫm an tâm một chút.”

Đã nói đến vậy rồi, ta cũng không cần xấu hổ nữa, ngồi xuống cùng Lý Quân Khoát tay nắm tay.

Trong phòng cửa đóng chặt, giọng của Diệp Dịch Vy lại càng yếu, cung nữ và ma ma đi lại cũng vội vàng hơn, cuối cùng phải dùng đến cả nhân sâm trăm tuổi.

Đây là một trận đánh ác liệt, không thể kết thúc một cách dễ dàng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Hoàng Hậu đứng ở gần cửa nhất, nỗ lực nhìn vào bên trong, tuy bị màn che mắt cái gì cũng không nhìn thấy.

Thần Phi dựa vào cung nữ nhà mình lặng lẽ nhắm mắt lười nhác, Tần Đáp ứng cố gắng chống đỡ, tuy là đứng nhưng cơ thể đã nghiêng lệch, có thể nhìn thấy được sự mệt mỏi trên mặt.

Ta cảm thấy kỳ lạ, cái thai này Phương Tần đã chăm sóc rất kỹ, ăn mặc chi phí mọi thứ đều cẩn thận, cho dù phụ nữ sinh sản là một chuyến đi Quỷ Môn Quan thì cũng không nên gian nan như vậy chứ.

Đặc biệt là ta nhìn thấy sắc mặt của Thái Hậu và Hoàng Đế càng ngày càng nghiêm trọng, cũng biết được chuyện này không hề bình thường.

Ta theo bản năng liếc nhìn đám người Thư Lan Âm ở phía sau, lần này nàng đứng ở một góc, không có tiếng vang gì, giống như một cái bóng, rất dễ dàng bị xem nhẹ. Nhưng nàng cũng không xem nhẹ người khác, khi ánh mắt của ta xẹt qua bên đó, Thư Lan Âm đã nheo mắt cười với ta.

Nụ cười này của nàng khiến ta lạnh cả người, trong lòng cũng rối loạn hoang mang không thể an lòng.

Khi chân trời có ráng hồng, động tĩnh trong phòng cũng giảm bớt, bà mụ kinh ngạc mà kêu lên: “Sinh rồi! Sinh rồi!” Mọi người mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Ta hoạt động cánh tay, bị Lý Quân Khoát nắm đến tê cả tay.

Nhưng mà niềm vui chẳng tày gang, tiếng chúc mừng bên trong đột nhiên im bặt, cũng không có tiếng khóc của trẻ con, mà giống như tiếng gà trống bị bóp cổ, đột ngột an tĩnh mang theo bão táp rung chuyển phía trước.

Một cung nữ lảo đảo chạy ra, quỳ gối trước mặt Lý Quân Khoát, trong mắt đầy sự kinh hoàng run rẩy, nàng run run rẩy rẩy dập đầu: “Hoàng Thượng, không tốt rồi, Hoàng Tử… Hoàng Tử…”

Nàng bị dọa cho sợ chóng váng, Lý Quân Khoát đứng lên, khí thế lôi đình vạn quân đọng lại sau một đêm bất an nóng ruột: “Kéo xuống, đổi một kẻ nói rõ ràng lại đây.”

Vẫn là Thái Hậu kiến thức rộng rãi, khẽ chạm vào tay của Lý Quân Khoát, hỏi cung nữ kia: “Vì sao Hoàng Tử không khóc?”

“Hoàng, Hoàng Tử… Đôi môi của Hoàng Tử bị dính vào nhau, không khóc được, hiện giờ nghẹn đỏ mặt, chỉ sợ, chỉ sợ là…” Nàng không dám nói tiếp.

Đôi môi dính vào nhau? Đây là chuyện gì, sắc mặt của ta trắng bệch, trong đầu nhớ tới lời của Lạc Thường tại trước khi lâm chung bảo hổ lột da.

Nhưng khi quay đầu lại, Thư Lan Âm cùng với các phi tần đều giật mình lo lắng như nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK