62.
Cung nhân bên cạnh ta đều là do Hoàng Đế chọn lựa, vì thế dĩ nhiên là mọi hoạt động lớn bé của ta đều được báo cáo cho Hoàng Đế.
“Nghe nói hôm nay nàng đã rất tức giận?”
Tối hôm nay Quân Khoát đến chỗ ta, bọn ta đánh cờ, kỹ thuật của hắn cao, ta thì không biết chơi, bở vì thế hắn không cần phải để tâm, toàn cố ý quấy rầy ta suy nghĩ.
“Là bởi vì Tiểu Đức Tử cho nàng ta vào Dưỡng Tâm Điện ư? Ta liếc mắt một cái nhìn thấy nàng ta không phải là nàng nên đuổi nàng ra ngoài luôn rồi, chén tổ yến kia đều cho Chu Lộc Toàn ăn hết.”
Thái giám Chu Lộc Toàn hàng ngày còn được ăn ngon hơn là ta, mỗi ngày đều có người mời ăn cái này cái khác.
Khi còn nhỏ, Lý Quân Khoát đã từng bị hạ độc, vì thế không dễ dàng ăn đồ ăn người khác đưa, những thứ kia phần lớn đều vào bụng của đại thái giám, mấy năm nay Chu Lộc Toàn cũng là ôm gánh nặng phía trước, bụng càng ngày càng tròn.
Nhưng mà… đường đường là Hoàng Đế lại giải thích với ta nhiều như vậy, trong n.g.ự.c ta có một tia ấm áp.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Vậy thì lần sau thần thiếp sẽ làm cho ngài một bát canh tổ yến.”
Ta khích lệ hắn, nhưng phía đối diện phản ứng không tốt lắm, có lẽ là nhớ lại món vịt nướng mà ta làm, bộ mặt của Lý Quân Khoát hơi vặn vẹo.
Ta giả vờ không nhìn thấy, đắm chìm trong mộng đẹp của nữ đầu bếp, cuối cùng đặt một quân cờ xuống, Lý Quân Khoát giống như không cần nghĩ, lập tức đánh nước cờ tiếp theo, chặn toàn bộ đường đi của ta.
Ta cố gắng nhịn, cắn chặt môi dưới, ngón tay run rẩy, đôi lần muốn lật đổ bàn cờ để chạy lấy người.
“Nàng cứ nhìn chằm chằm thần thiếp, rất phiền,” Ta vừa buông tay, quân đen ở lòng bàn tay rơi xuống hộp ngọc, rơi rụng khắp bàn cờ, ta chơi xấu, “Không chơi nữa! Dật lang thật là nhỏ mọn, không chịu nhường ta.”
Ý cười đầy mặt, hắn nhìn ta: “Làm thế nào bây giờ, dạy đã bốn năm rồi mà không tiến bộ tí nào cả.”
Hắn nói xong thì duỗi tay bẹo mặt ta, ngũ quan rõ ràng dần dần phóng đại trong mắt ta…
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng la hét của Chu Lộc Toàn.
“Hoàng Thượng, không tốt rồi, Thái Hậu nương nương bị nôn ra máu!”
Mọi người đều chạy tới cung của Thái Hậu, sắc mặt của Thái Hậu nhợt nhạt như tờ giấy, hơi thở mong manh, trong ổng nhổ bên cạnh giường có đầy tơ máu.
Thái Y sốt ruột đến nỗi đổ mồ hôi, bởi vì căn bản khám không ra bệnh gì.
Nhưng trạng thái của Thái Hậu giống như suýt chút nữa là sẽ đi, không có bệnh cũng là bệnh nặng nhất.
Lý Quân Khoát không giận tự uy, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía thái y, liếc qua trên người các cung nhân, giống như là muốn chôn hết cả một đám.
“Tra!” Hắn chỉ nói một chữ.
Thái Hậu bệnh nặng không có thuốc chữa, kinh động đến cả Khâm Thiên Giám, cầu người không được thì cầu đến thần.
Ta ở gần ống nhổ, trong phạm vi tầm mắt cũng chỉ có cái đó, nhìn m.á.u loãng khiến cho người ta sợ hãi, trong lòng ta cảm thấy bất an.
Khâm Thiên Giám tới rồi, lải nhải niệm vài câu.
“Bẩm hoàng thượng, bệnh của Thái Hậu nương nương không phải là do tự thân, mà là do bị thuật vu cổ quấy rối, xâm hại cơ thể, muốn chữa bệnh thì phải tìm ra căn nguyên của vu thuật.”
Lý Quân Khoát nâng mi, ánh mắt dừng trên người Khâm Thiên Giám, u ám, hắn trầm giọng nói: “Ý ngươi là, trong cung có người dùng vu thuật để hại Thái Hậu ư?”
Tra, việc này tất nhiên phải tra.
Toàn bộ kinh thành đều bị lật ngược, tia nắng ban mai ngoài cửa sổ vừa lộ ra, Thái Hậu giống như đã ngủ, mọi người trong phòng đầy mặt đều là quầng thâm, mọi người đều đang đợi kết quả điều tra.
Cửa chợt bị đẩy ra, yên lặng bị phá vỡ.
“Thưa Hoàng Thượng,... Nô tài lục soát ở góc tường gạch của Khánh Tần, tìm thấy một cái phù, phía sau có viết tên của Thái Hậu.”
Ta nháy mắt trở nên tỉnh táo…
63.
Chuyện vu cổ đã qua đi được hơn một tháng.
Trong suốt một tháng này, ta bị cấm túc ở tẩm cung, tuy thức ăn không bị cắt xén, nhưng người trong cung rõ ràng là chậm trễ rất nhiều.
Sau khi phù chú bị pháp sư tiêu hủy, Thái Hậu khỏi sau một ngày, vô cùng thần kỳ, nếu không phải là ta không tin vào quỷ thần cũng tự mình cảm thấy hoài nghi.
Thanh giả tự thanh, loại cốt khí này ở trong cung không hề có tác dụng.
Ta bướng bỉnh nhìn về phía Thái Hậu kêu oan ngay tại chỗ, nhưng Thái Hậu căn bản không thèm nhìn ta, ngược lại hỏi ta có phải oán giận nàng vì nàng để Lưu Hầu tuyển dọn vào cung của ta hay không.
Ta muốn nói, không đến mức đó, chỉ có chút việc nhỏ này đã giận dỗi, ta còn có thể sống đến tuổi hai mươi hay sao.
Nhưng nhìn Thái Hậu từ nôn ra m.á.u đến khỏe mạnh không hao tổn gì, ta biết dù có giải thích thì cũng vô dụng.
Lý Quân Khoát không định tội danh dùng vu thuật hại Thái Hậu, chỉ nói cần phải làm ầm ĩ một trận tra rõ việc này, bởi vì Thái Hậu triền miên giường bệnh, cần phải cho nàng một kết quả, chỉ có thể để ta ấm ức mà bị cấm túc ba tháng.
Đây cũng coi như là kết quả tốt nhất rồi!
So với những người chỉ phạm vào một chút chuyện đã rơi vào sinh tử khó đoán.
Điều tra việc này khiến cho tất cả những người trong cung đều cảm thấy bất an, Lý Quan Khoát muốn tìm ra chứng cứ để minh oan cho ta, nhưng mà nói trùng hợp cũng là trùng hợp, cung nhân thích nói linh tinh trong cung của ta, người đã từng nói xấu Phương Quý nhân với ta, “không may” rơi xuống phù chú có huyết ấn mà ta tận mắt thấy.
Ta ngốc, nàng tận mắt thấy là con mắt nào thấy?
Nhưng mà câu này giống như rắn bảy tấc, giống như đuôi hồ ly, bị Thái Hậu nắm lấy không bỏ.
Kết quả là, uy danh của ta từ người đàn bà ghen tuông đến người đàn bà độc ác.