85.
Thời tiết chuyển từ mùa xuân ấm áp đến mùa hè nóng bức, người trong cung cũng ra ngoài đi dạo hóng mát, ngày thường có rất nhiều người đi lại.
Năm ngoái lúc này đều đi tránh nóng ở biệt viện ngoại ô, chỉ là ta đã sắp lâm bồn, thân mình nặng nề, Lý Quân Khoát vừa không yên tâm mang ta đi, lại càng không yên tâm để ta lại một mình, thế là đành ở lại trong cung chịu nóng giảm cân.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Chỉ có Thái Hậu mang theo Phương Tần đi tránh nóng ở biệt viện ngoại ô.
Dù sao nàng cũng thương Phương Tần.
Kể từ khi tiến vào Dưỡng Tâm Điện, ta không để ý gì đến chuyện bên ngoài nữa, trong lòng chỉ nghĩ lát nữa ăn gì, nói chung là lòng không lo thì thân thể cũng khỏe mạnh, có thể ăn được nhiều thứ hơn.
Điều duy nhất không tốt là trên bụng ta mọc lên những hoa văn dữ tợn, giống như là những con giun bị phơi khô sau cơn mưa, vặn vẹo ngang dọc.
Buổi tối, Lý Quân Khoát vỗ về bụng ta, bàn tay to thò vào trong áo, tay muốn dán trực tiếp vào da thịt, ta lại chui về phía sau.
Hắn không hiểu nguyên nhân, còn định đuổi theo.
Chúng ta cứ thế chen chúc, hai người đều bị chen đến chân tường.
Lý Quân Khoát nói: “Tiểu Quất Nhi, vì sao nàng lại trốn tránh ta? Chẳng lẽ là vì nóng quá?”
Kể từ lúc mang thai ta sợ nóng, Lý Quân Khoát cũng sợ, nhưng vì dưỡng thai, Dưỡng Tâm Điện lại có ít băng nhất, chúng ta nhàn nhã sống ở bên nhau, thường dùng quạt tay để quạt.
Ta rất ấm ức, ấm ức đến nỗi nắm tay túm ra, để có thể che bụng lại, nhưng cũng không muốn lừa hắn: “Không phải là nóng, mà trên bụng có thêm rất nhiều hoa văn xấu xí, chàng có thể bỏ ra không?”
Ta thì thầm một cách tủi thân, thật giống như trời sắp sập xuống.
Tuy nói ở trong hậu cung ta không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng tục ngữ nói lấy sắc thờ người, ta cũng chỉ lo mình chưa kịp già đi mà ân tình đã không còn nữa, giống như trong tiểu thuyết.
“Để ta nhìn xem.”
Lý Quân Khoát đứng dậy, nhẹ nhàng kéo ta về phía hắn, nhìn thấy hốc mắt ướt át của ta thì cười thành tiếng.
“Đồ ngốc này, ta còn có thể chê nàng sao.” Hắn vừa dỗ dành, vừa giải thích. “Tiểu Quất Nhi là tại vì ngày thường quá gầy, sau khi mang thai thì bụng bị căng ra, có nghĩa là Tiểu Quất Nhi của ta quá vất vả, nuôi dưỡng cho con của chúng ta quá tốt.”
Càng là về sau, Lý Quân Khoát đối với ta càng giống trẻ con.
Nói chuyện cũng cứ giống như là đang ngậm mứt hoa quả trong miệng vậy.
Bàn tay đang giữ áo của ta nới lỏng, chậm rãi bỏ ra, áo trong bị nở, ta nheo mắt lại, thấp thỏm mà nhìn Lý Quân Khoát.
Bàn tay của hắn ấm nóng, run rẩy vuốt ve bụng ta. “Trên bụng của Tiểu Quất Nhi có một dòng sông.” Trong giọng nói của hắn cũng không có chút ghét bỏ nào.
Lý Quân Khoát cúi đầu, ở trên con sông hôn xuống một cái: “Đoàn Tử của chúng ta hóa ra là đi thuyền chạy đến bên cạnh phụ hoàng và mẫu phi.”
Đây là lời âu yếm ôn nhu nhất mà ta đã từng được nghe.
Ta đột nhiên đứng bật dậy, ôm lấy cổ của Lý Quân Khoát, trên vành tay của hắn lưu lại một loạt dấu răng.
“Lý Thanh Cừ,” Lý Quân Khoát ôm ta vào lòng, thì thầm bên tai ta, “Cho dù là công chúa hay hoàng tử, gọi nó là Lý Thanh Cừ.”
“Được!”
Giống như là lời báo trước, khi chúng ta không còn gọi đứa nhỏ là Đoàn Tử nữa mà cho hắn một cái tên chân chính, nó vội vã không chờ nổi nữa mà đi về bờ bên này của hắn.
Ngày hôm ấy, Thần Phi cùng với Tần Đáp ứng tới thăm ta, chỉ mới ngồi một lát ta đã cảm thấy ở giữa hai chân bị ướt, sau đó là đau đớn liên tiếp.
Tần Đáp ứng thấy sắc mặt của ta thay đổi mới ý thức được cái gì đó, kêu lên: “Tiểu Quất Nhi, có phải là bắt đầu rồi không?”
Ta đau đến nỗi muốn ngã xuống đất.
Thần Phi ôm ta lên, Tần Đáp ứng bên kia sợ ta ngã xuống, hận không thể lót mình phía dưới.
Một trận binh hoang mã loạn, ta ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ vào phòng sinh.
Đau quá!
Đau đến cồn cào ruột gan.
Đau đến mức cảm quan của ta trở nên vô cùng nhạy bén, ngay cả tiếng Lý Quân Khoát nôn nóng đi qua đi lại ta cũng có thể nghe được.
Giống như có thứ gì đó xé rách.
Lại giống như có thứ gì đó rời đi.
Ta kêu đau đến tê tâm liệt phế, hết tiếng này đến tiếng khác, cho đến khi ép khô chút sức lực cuối cùng, bà đỡ mới kêu lên một tiếng bên tai.
“Sinh rồi, là hoàng tử.”
Cánh cửa bị đẩy ra rồi lại khép lại.
Ý thức của ta dần dần thoát khỏi thân thể, khoảnh khắc hôn mê vì kiệt sức, ý niệm duy nhất của ta là…
Hắn khóc phải không?
Ta cố gắng chịu đựng, bướng bỉnh mà chờ được tiếng khóc ầm ĩ của trẻ con rồi mới hoàn toàn yên lòng, ném bản thân mình vào trong bóng đêm.
Thật là tốt!
Thanh Cừ, Tiểu Đoàn Tử của ta.
Nỗi sợ hãi kể từ lúc Phương Tần sinh sản trong lòng ta cuối cùng cũng tan thành mây khói.