65.
Bão táp lần này trôi qua, Lý Quân Khoát đã sắp xếp một số thị vệ ở xung quanh ta, trong đó ta nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc.
“Nhị ca?” Ta nói mà vô cùng m.ô.n.g lung, lôi kéo cả cung nữ Phấn Nhi mới được phái tới đây để đi xem, chỉ sợ nhận sai người thì còn có người làm chứng là ta không có hành động khác người.
“Quất… Nương nương vạn phúc.”
Thị vệ kia mắt sáng răng trắng, một đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng giống như đang cười, còn không phải là nhị ca xấu xa thường xuyên trèo tường ra ngoài đi tửu lầu chơi, chân to tay to cuối cùng bẻ gãy cái tượng đất nhỏ của ta sao?
Ta kích động đến nỗi suýt nửa thì nhảy lên, quên hết cả buồn khổ lúc trước.
Ta chầm chậm đi qua đó, đi cùng với hắn ra chỗ ít người nói chuyện phiếm.
Hóa ra là Hoàng Thượng vì thấy dạo này tâm trạng của ta không tốt, cộng thêm chuyện nô tài phản chủ, hắn đã không thèm bàn bạc với ta mà điều nhị ca vào cung, năm nay nhị ca thi võ, trúng võ cử nhân, làm cho ta nở mày nở mặt. Đã quá nhiều năm ta không được gặp người nhà, vừa mới nói chuyện đã không thể nào nhịn nổi, lại lôi kéo tay áo của ca ca, bảo hắn kể thêm chuyện trong nhà, nói nhiều một chút, đỡ một chút nhớ nhung.
Hắn chiều chuộng ta, nói rất nhiều, cuối cùng không cầm lòng được, vuốt ve khuôn mặt của ta: “Lớn rồi, đừng sợ hãi, ca ca tới bảo hộ muội.”
Hốc mắt của ta đỏ lên.
Đêm hôm nay Lý Quân Khoát muốn nghỉ một mình ở Dưỡng Tâm Điện, ta mang nước canh đến cho hắn, không giữ quy củ chút nào, vừa buông đồ vật ra đã ôm hắn thật chặt.
“Dật lang, ta đã từng gọi chàng là phu quân bao giờ chưa?”
Hắn nghe thấy vậy thì ôm ta vào trong ngực, đứng dậy sải bước vào điện bên cạnh.
Ngày hôm sau, cả người ta vô cùng đau đớn, đã lâu rồi không làm mạnh mẽ như vậy, xin nghỉ với Hoàng Hậu, hôm nay ở Dưỡng Tâm Điện nằm nửa ngày, thấy Lý Quân Khoát có nhiều tấu chương phải phê chuẩn, bận rộn vô cùng, ta sợ phiền hắn nên đi ra ngoài.
Cảm giác rất kỳ quái, khi ra ngoài cứ có cảm giác có người đang nhìn ta, còn sau lưng ta thì thào gì đó.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Trên đường hồi cung, ta gặp Tần Đáp ứng, đi cùng nàng một đoạn, nàng nhìn thấy ta thì giật mình: “Không phải muội bị Hoàng Thượng phạt cấm túc sao?”
Ta to cả đầu.
???
Nàng giống như khó nói: “Là… là hôm nay trong cung đều truyền tai nhau, muội cùng với một thị vệ lén lút vụng trộm, lôi lôi kéo kéo, không trong sáng, sau khi bị Hoàng Thượng phát hiện, Hoàng Thượng giận dữ, phạt muội không được phép ra cửa, cho nên hôm nay muội mới không đi thỉnh an. Chúng ta đều biết muội không phải người như vậy, nhưng… bên ngoài truyền vô cùng rõ ràng, chúng ta cho dù có mấy cái miệng cũng không giải thích nổi.
Vừa ngủ dậy một giấc… ta tư thông với thị vệ?
Nếu không đoán sai, người duy nhất có thể tư thông với ta chính là nhị ca?
Ta vội vàng phủi sạch quan hệ, không tiếc túm nhị ca đến cửa cung của Hoàng Hậu, bên trong Thần Phi và Hoàng Hậu đang nói chuyện phiếm, sau khi ta thỉnh an thì hướng về phía mọi người giới thiệu, đây là ca ca ruột của ta, nhị ca vô dụng mà cũng không phải hoàn toàn vô dụng kia của ta.
Nhị ca cho dù bận rộn vẫn ung dung sửa sang lại quần áo, hành lễ với Hoàng Hậu và Thần Phi.
Thần Tần Hòe tham kiến Hoàng Hậu nương nương, Thần Phi nương nương.
Ta hăng say lo việc giải thích, không hề chú ý tới ánh mắt của nhị ca và Hoàng Hậu chạm nhau, sau này vào rất nhiều đêm khuya, khi ta bừng tỉnh thì suy nghĩ, nếu ta không mang nhị ca tới đó, nếu ta thấy được ánh mắt của Hoàng Hậu, có phải là chuyện sẽ khác đi không?
Ta không biết, bởi vì không có nếu.
66.
Nếu nói trong cung này còn có cái gì có thể làm giảm niềm vui khi ca ca tiến cung, đó là Phương Quý nhân, à, không đúng là chuyện Phương Tần mang thai.
Mấy ngày trước, Thư Đáp ứng mời các tỉ muội đến ngắm hoa, trong bữa tiệc, Phương Quý nhân không khỏe, có trạng thái nôn mửa, sau khi Thái y chẩn bệnh thì nói đó là hỉ mạch.
Thái Hậu hưng phấn đến nỗi chạy một mạch đến cung của Phương Tần, cầm tay nàng ngó trái ngó phải, vô cùng từ ái mà nói nàng có phúc khí.
Trong lời nói, giống như là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe kẻ nào đó thị tẩm mỗi ngày cũng không có động tĩnh gì.
Ta hậm hực cười, thật ra rất xấu hổ.
Phải biết rằng tần suất Lý Quân Khoát đến cung của người khác vô cùng thấp, chỉ có hai ba lần thôi, vậy mà Diệp Dịch Vy cũng trúng, có thể đúng là phúc khí rồi.
Lý Quân Khoát nghe tin, xử lý xong việc rồi thì cũng tới an ủi Phương Tần, đêm nay cũng ngủ lại trong cung của nàng.
Chúng ta cùng nhau lui ra ngoài, ta nhìn dưới ánh nến có hình hai người, trong đầu không biết vì sao hiện ra hình ảnh ba người dựa vào nhau ôm ấp, đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ.
“Nếu không vui, đến chỗ bổn cung ngủ đi!” Thần Phi nhìn thấy ta cô đơn, liền hỏi ta.
Cũng được, nếu ngày thường, khi buồn bã ta sẽ đi tìm Lý Quân Khoát, sẽ tìm Hoàng Hậu, nhưng hiện giờ hai người kia… đều không tìm được. Thần Phi chủ động xin ra trận, làm hộ hoa sứ giả một lần.
“Bổn cung vẫn luôn muốn biết, cơ thể của tiểu cô nương các ngươi có phải đều rất mềm không.” Nàng cong môi cười, chắc là đang đùa với ta, “Từ nhỏ bổn cung đã tập võ, lần đầu tiên thị tẩm, Hoàng Thượng ghét ta xương cốt cứng quá.” Lúc sau nàng hình như mắng gì đó, ta nghe không rõ, dù sao cũng là mắng Lý Quân Khoát.
Ta cũng hùa theo: “Hắn thì biết cái gì!”
Thái Hậu cũng biết cái gì, mang thai hay không có thể dựa vào một mình ta hay sao?