• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

67.

Phương Tần có thai, Lý Quân Khoát về tình về lý đều phải ở bên nàng nhiều hơn, có lẽ là bị niềm vui sắp làm cha khiến cho đầu óc mê muội, mặc dù ở trước mặt ta, hắn cũng thường thường treo bên miệng sự mong chờ đối với đại hoàng tử.

Mẫu bằng tử quý đúng là chính xác, Diệp Dịch Vy nhờ vào cái bụng quý giá của nàng, ra vào Ngự Thư Phòng không bị ngăn trở nữa, lại càng thường xuyên đi được nửa đường sẽ dừng, lấy cớ không khỏe để Hoàng Đế đi thăm nàng.

Nàng cùng với Lý Quân Khoát từ nhỏ lớn lên cùng nhau, không biết ở đâu nghe nói ta gọi Lý Quân Khoát là “Dật ca ca”, nàng cũng gọi như vậy, mặc dù ở trước mặt cung nữ thái giám, thậm chí là Thái Hậu nàng cũng gọi như vậy, sửa đổi tính cách ngang ngược ngày xưa, ngay cả Hoàng Hậu cũng khen nàng cuối cùng cũng thể hiện ra dáng vẻ nữ nhi ngây thơ đáng yêu.

Trái tim của một người có thể chia sẻ làm mấy phần? Ta không rõ ràng lắm, chỉ biết bên này giảm bên kia sẽ tăng, Diệp Dịch Vy nước lên thuyền lên, Lý Quân Khoát nửa tháng không lật thẻ bài của ta, bên ngoài đồn đại ta thất sủng.

Nhị ca nghe được những lời này, thay đổi phương pháp dỗ dành ta, trong cung tiện đường đi lại, hắn mang cho ta vòng tay san hô mà tẩu tẩu tự làm, mang những đồ vật quý giá mà đại ca tìm được, mang theo điểm tâm ngon miệng xinh đẹp của mẹ, cồn có cả thư từ của phụ thân.

Không ngờ ta cũng không cảm thấy khổ sở lắm trong thời kỳ này, chỉ là rất nhớ nhà thôi.

“Nếu có thể về thăm nhà thì thật là tốt!” Ta buồn bã nói, “Không biết khi nào thì có thể gặp Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng không tới, chẳng lẽ nương nương không thể tự mình đi tìm sao?” Hắn chê cười ta lớn rồi tâm tư cũng ôn nhu do dự, “Trước kia nương nương sẽ không bận tâm mấy cái đó.”

Ta chỉ cười, không nói gì.

Trước kia ta không bận tâm, chỉ là trước đó vài ngày đứng bên ngoài, nghe được Phượng Tần bảo Hoàng Thường sờ sờ động tĩnh của tiểu Hoàng Tử, ta ôm tay áo vội vàng chạy đi giống như là chạy nạn.

Hoàng Thượng không tới tìm ta, thật ra cũng không tìm những người khác.

Ta không đi tìm hắn, lại giống như là đang chiến tranh lạnh.

“Từ trước kia không có dáng vẻ của con gái, chỉ có dáng vẻ ngốc nghếch hoang dã của con trai, bây giờ bị nuôi dưỡng tinh tế một chút, lá gan cũng nhỏ đi nhiều.” Nhị ca dựa vào cửa, ta đứng bên trong cánh cửa nghe hắn dong dài, “Cho dù tình cảm có sâu nặng cũng không thắng nổi sự ngăn cách của lời lẽ thận trọng, ngay cả trong nhà người bình thường…”

Hắn đột nhiên dừng lại, mới ý thức được đây không phải là một gia đình bình thường.

Ta vẩy khăn, ngượng ngùng nói: “Nếu hắn nghĩ rằng ta muốn về nhà là đang trách hắn, giận dỗi với hắn thì phải làm sao đây?”

“Mồm miệng ở đó có tác dụng gì, muội không biết giải thích à!” Nhị ca hận sắt không thành thép.

Ta mới cảm thấy băn khoăn của mình thật sự buồn cười, vì sao chuyện gì cũng chưa xảy ra, giữa ta và Lý Quân Khoát lại có một tầng ngăn cách thận trọng chứ?

Cuối cùng, ta còn bảo nhị ca thay ta đi dò hỏi, xem hôm nay Diệp Dịch Vy có đến tìm Lý Quân Khoát hay không.

Lấy tốc độ của nhị ca, chính là tốc độ Quan Vũ trảm Hoa Hùng, mà cuối cùng kết quả lại ngang với ông lão tám mươi, ta đã sớm san bằng bậu cửa, hắn mới khoan thai trở về.

Dáng vẻ thất thần một chút, thiếu chút nữa thì đụng phải cái cây trước cửa.

“Thế nào?”

“Hoàng Thượng ở Dưỡng Tâm Điện, Phương Tần vừa rời đi.”

Ta ồ một tiếng rồi gật đầu, hỏi hắn là vẫn luôn ở đó sao? Sao lại về muộn như thế.

Hắn có vẻ giật mình l.i.ế.m môi, lắp bắp nói: “Đúng, đúng, còn gặp Hoàng Hậu nương nương, nàng hỏi ta về muội.”

Ta cũng không nghĩ nhiều, bởi vì chuyện của Phương Tần, gần đây ta cũng ít đến chỗ Hoàng Hậu, cẩn thận nghĩ quá mức nhỏ mọn, thật sự không nên.

Nhưng lúc này ta còn có chuyện quan trọng hơn, không hỏi kỹ nữa, chỉ gật gật đầu, nhấc vạt áo lên, hùng hổ mà tiến đến Dưỡng Tâm điện, cung nữ phía sau cũng không đuổi kịp ta.

Nghĩ cũng là đi thật nhanh, sét đánh không kịp bưng tai, khi Phương Tần nghe thấy tin tức, ta đã vọt vào Dưỡng Tâm Điện, nhào vào n.g.ự.c của Lý Quân Khoát.

“Tiểu Quất Nhi không phải đang giận dỗi với trẫm sao.” Lý Quân Khoát nâng ta ngồi lên đùi hắn, than thở, “Rốt cuộc cũng chịu tới gặp trẫm rồi.”

“Thần thiếp tức giận, giận ngài, giận bản thân mình.” Ta thành thật nói.

Ta giận Lý Quân Khoát ư? Giận hắn đi tìm Diệp Dịch Vy? Thật quá sức ngang ngược, quá sức vô lý, nói cho cùng, ta đang tự giận bản thân, giận cái bụng của mình không có bản lĩnh, lọt vào bẫy rập trong lời nói của Thái Hậu.

“Vì cái gì thiếp còn không có thai chứ?” Ta nói thầm, ấm ức tự trách.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Việc này vội làm sao được, huống hồ Tiểu Quất Nhi cũng vẫn là một đứa trẻ.” Lý Quân Khoát cười cười, “Nếu là nàng có con của chúng ta, trẫm lại càng vui, mang cả thiên hạ đến cho nàng và đứa nhỏ.”

Nghe xong, ta lại cảm thấy xấu hổ vì sự nhỏ nhen của mình.

“Thần thiếp không tới là vì sợ gặp Phương Thần, còn ngài vì sao không tới tìm thiếp?” Ta lại ra vẻ càn quấy của trẻ con, hỏi cung hắn.

Lý Quân Khoát nâng cằm lên, ánh mắt dừng ở một xấp tấu chương thật dày, nghiêng đầu hỏi ta, “Nàng cảm thấy là vì sao?”

Ta chỉ sợ câu tiếp theo hắn lại hỏi vì sao ta không phê tấu chương cho hắn, Bồ Tát chứng giám, khi nhìn thấy mấy cái chữ đó ta tự nhiên cảm thấy đau đầu!

Hắn thấy ta nhăn mặt lại, nhẹ giọng cười, ôm ta nói: “Về sau có chuyện gì thì không cần phải nhịn trong lòng, ta là phu quân của nàng, sẽ vĩnh viễn đứng ở bên nàng.”

Ta vừa đắc ý lại vừa xấu hổ, vùi đầu vào cổ hắn, ghé vào bên tai Lý Quân Khoát, giọng lí nha lí nhí: “Vậy thì phu quân có muốn đi cùng với ta về nhà mẹ đẻ một chuyến không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK