Tôi giật mình hỏi: “Anh ta chính là đại hiệp giết 52 người của đêm hôm đó!?”
Lão K xì mũi đáp: “Đại hiệp cái c.ứ.t gì!? Là một đại hiệp, phải vì nước vì dân, đây chỉ được coi là một tên lỗ mãng chỉ nghĩ đến việc trả thù mà thôi…”
Tôi kinh ngạc hơn: “Thật sự là anh ta sao!? Anh chắc chắn chứ?”
Lão K gật đầu cho qua chuyện.
Tôi: “Cái này… Anh… Làm sao anh biết được?”
Lão K nhạt nhẽo nói: “Là tôi đem hắn đến đây…”
Tôi nhịn không được liền hỏi: “Lão K, thật ra… Trước đây… Anh làm nghề gì thế?”
Lão K haha một tiếng rồi nói: “Chuyện xa lắc xa lơ rồi, ai mà nhớ được nữa!”
Tôi: “Lạy hồn, anh còn chưa tới 30 nữa có được không?”
Lão K gãi gãi đầu đáp: “Ủa thế à, xem nào, lúc trước… Tôi từng bắt một vài người ở đây.”
Tôi: “Nơi này không phải là không được bắt người sao!?”
Lão K: “À thì…Có những bộ phận đặc biệt, bắt một số phần tử đặc biệt, cũng phải có một số quyền lợi đặc biệt để làm việc chứ. Hê hê”
Tôi: “Ô vậy trước đó anh là cảnh sát sao?”
Ánh mắt của lão K liền lấp lánh: “Cũng gần như là thế.”
Tôi: “Tôi biết rồi, chắc chắn anh đã phạm lỗi gì nên mới bị đuổi khỏi cục cảnh sát đúng không…”
Lão K trừng mắt nhìn tôi: “Tầm bậy! Ai dám đuổi tôi!?”
Tôi nói tiếp: “Thế sao mà bây giờ lại làm thám tử?”
Lão K không nói gì nữa.
Tôi cố tình khích anh: “Chắc chắn là họ không cần anh nữa còn gì! Không thôi sao không làm cảnh sát lại đổi nghề làm thám tử chứ!?”
Ánh mắt lão K nhìn xa xăm, như đang hồi ức về chuyện gì, rất lâu không lên tiếng, cuối cùng ông chậm rãi nói một câu: “Bởi vì tôi không muốn chạm mặt một người.”
Lão K hiển nhiên là rất quen thuộc với nơi này, anh ta dẫn theo tôi, đi khắp con hẻm ngóc ngách vẫn không bị lạc cơ, cuối cùng chúng tôi chui vào một cái tiệm nhỏ trong hẻm cụt để ăn món lẩu cay nóng hổi. Ăn xong, anh lại dẫn tôi đi sang đông rồi ngã về bắc, đến tận sập tối, chúng tôi chân trước chân sau chạy đến trường học XX.
Đến nơi, chúng tôi đi thẳng đến toà nhà ma quỷ gì đó cùng với cái hồ nhỏ bị ám kia ngay.
Tòa nhà có năm tầng cũ kỹ, lối vào tòa nhà là một cánh cửa gỗ mục nát, bị người ta dùng đinh sắt đóng chặt lên cửa, cửa gỗ bị ai đó đạp hỏng cả một cái lỗ to, bên trong nhìn u ám rợn người thật.
Lão K khom người xuống nghiên cứu cái lỗ to trên cửa, lại dùng tay đẩy vết nứt ra, xác định độ to của vết nứt, rồi anh dẫn tôi đi quan sát cái hồ. Cái hồ nhỏ mọc um tùm những loài cỏ dại, mặt hồ nổi lềnh bềnh nào là cá chết, nào là lục bình, bao nylon rồi còn nhành liễu nằm ngổn ngang xung quanh, khiến người nhìn cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Không biết có phải là do có người chết liên tục hay không, tuy trời còn sáng mà nơi này đã rất hoang vắng, chỉ hiếm lắm mới thấy lác đác vài học sinh đi tụm hai tụm ba ngang qua đây, cũng không dám đến gần, như vậy có thể biết được, buổi tối ở nơi này chắc chắn còn vắng hơn vậy nữa.
Tôi tưởng tượng ra cái cảnh ở hai cái nơi tối tăm u ám đó, có hai học sinh, người thì bị đẩy từ sân thượng xuống, người thì bị đẩy xuống hồ, sự giãy giụa trước khi chết và sự ghê tởm sau khi chết còn kinh hoàng hơn là khi chết ở một nơi hoang vu và yên lặng, thật đáng thương mà.
Mặt trời dần dần buông xuống, gió lạnh xào xạc quét lên những tán cây và nóc nhà cũ kỹ, tôi vội vàng kéo cổ áo lại, cứ cảm thấy có cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi, sống lưng nổi cả gai ốc, mồ hôi hột toát hết ra ngoài.
Lão K quan sát kỹ xung quanh, không nói gì, anh chắp tay ra đằng sau rồi sải bước đi ra khỏi khuôn viên trường. Tôi liền thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được đi ra khỏi cái nơi rùng rợn kia rồi.
Chưa được vài bước, đột nhiên lão K quay lại nhìn tôi hỏi: “Tiểu Lục này, tôi nhớ hình như cậu chưa có bạn gái đúng không?”
Tôi liếc anh đáp: “Anh muốn tìm bạn gái cho tôi hay gì!?”
Lão K liền chậc chậc trả lời: “Cũng đang tuổi trưởng thành rồi mà không có bạn gái sao? Tiểu Lục, cậu đúng là khiến cho giới đàn ông phải mất mặt mà! Không được, không được, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu tha hoá đi như thế được!”
Tôi cạn lời nói: “Vậy anh có thể nhắm mắt lại nha!”
Lão K ngẫm nghĩ một hồi, liền vỗ tay một cái bẹp rồi nói: “ y cha, tôi có cách này, chúng ta đi in một tờ giấy thông báo tuyển người yêu đi!”
Anh ta nói là làm, ngay lập tức đến tiệm văn phòng phẩm mua cây bút, một cuốn tập, rồi hớn hở viết vài dòng thông báo tuyển người yêu lên đó.
“Hiện tại có một thanh niên đã trưởng thành, tướng mạo đoan chính, ngũ quan tinh tế, muốn tìm một người con gái hiền lương thục đức để nên duyên chung lối, nếu ai có ý thì cứ liên hệ 138XXX…”
Tôi cứ nghĩ là anh ấy chỉ giỡn chơi thôi, nhưng không ngờ ảnh lại quyết đoán xé tờ giấy rồi chạy một mạch đến tiệm in ấn ở gần trường, bảo họ thiết kế đơn giản lại một chút rồi in mười phần ra cho chúng tôi.
Người phụ trách tiệm in là một cô gái đeo kính. Cô ta nhìn tôi, rồi quay sang nhìn anh ấy, tiếp đó cô bất lực lắc đầu, nhưng cũng đem vào in ra cho chúng tôi.
Sau khi in xong, lão K lấy lại tờ giấy gốc, lại dẫn tôi đi một vòng xung quanh bên ngoài trường học, tìm thêm vài tiệm in ấn, cứ mỗi tiệm in mười tờ vậy đó.
Tôi có chút khó hiểu: “Anh đây là nhớ ra hắn đã đi in giấy ở đâu à?”
Lão K lắc đầu nói: “Hắn không thể nào đi ra ngoài để in đâu.”
Tôi hỏi: “Vậy anh in cả đống như này để làm gì?”
Lão K: “Tôi cứ nghĩ sẽ gặp lại một cố nhân.”
Tôi: “Những người hồi trước đó à?”
Lão K không trả lời tôi, ngược lại anh quay sang tôi với vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Một giọt nước phải giấu ở đâu mới không để cho người ta phát hiện được?”
Tôi không do dự trả lời: “Để dưới biển…” Rồi tôi chợt ngộ ra: “Ý của anh là, hắn giết bao nhiêu người đều là để che mắt, người mà hắn thực sự muốn giết chính là giọt nước đó!?”
Lão K lại lắc đầu, nhạt nhẽo nói: “Dù cho là ở biển lớn, cũng có thể bị phát hiện ra thôi.”