• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết vì sao tâm trạng của lão K đột nhiên trùng xuống. Những đoạn đường tiếp theo, anh khoác trên mình một cái áo dày và to, bẻ cổ áo lên, giống như là đang giấu đi bản thân mình vậy.

Chúng tôi lặng lẽ đi trên đường đá. Mưa vừa tạnh nên những phiến đá dưới đường đã được rửa sạch sẽ bởi nước mưa, trên đường chỉ lác đác vài bóng người. Hai bên cây ngô đồng đều trụi lủi không còn gì, chỉ còn vài phiến lá vướng lại trên cây cũng lần lượt rụng xuống.

Vị cố nhân đó, tôi nghĩ… Chắc là quan trọng với lão K lắm nhỉ?

Anh (cô) ấy lại là người như thế nào?

Về đến khách sạn, tâm trạng của lão K vẫn không tốt lên được tí nào, nên anh ta đã quyết định đi xuống hồ bơi của khách sạn để bơi. Tôi trầm mặc đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới đường, bên ngoài những phiến đá đường ướt át, vài tóp người đi qua lại, bắt đầu lập trình lại toàn bộ sự việc.

Trước tiên là trong trường lưu truyền những câu chuyện yêu ma quỷ ám, tiếp đến là có hai người nhận được lời nguyền chết chóc, rồi phát sinh ra hai dị án ma quỷ giết người, một người chết ở trong hồ, người còn lại thì nhảy từ sân thượng xuống. Còn người thứ ba đang trong tình trạng nhận được lời nguyền nên đã trốn khỏi trường, vậy thì tiếp theo lại xảy ra chuyện gì nữa? Sẽ có thêm người nhận được lời nguyền chết chóc không?

Tôi bắt đầu dựa theo lối đi của lão K, cố gắng tìm mối liên kết giữa những manh mối trên.

Theo lời nói của lão K, bất kể sự việc nào thì bên trong nó cũng sẽ có mối liên hệ, nhất là những vụ án liên hoàn như này, nếu như bạn nhìn không ra thì chỉ có thể trách bạn ngu thôi. Lão K còn nói, giết người là một chuyện phải trả cái giá rất đắt, cho nên phải đến mức giết người thì nhất định phải có lý do mà mình cảm thấy chính đáng nhất mới có thể xuống tay được.

Tôi bắt đầu thử ghép từng mảnh vỡ của sự việc.

Truyền thuyết ác quỷ giết người, người tự sát thần bí, tất cả đều diễn ra trong ngôi trường gần như biệt lập này. Hai nạn nhân đều là nam sinh viên tốt nghiệp năm 2002-2003, không có thù với ai, cũng không liên quan phức tạp đến xã hội đen, cũng không có lý do gì để bị giết như thế cả.

Hai nạn nhân, một người là hotboy có chút danh tiếng trong trường, một người lại là kẻ biến thái vang danh khắp trường. Vậy thì, những chuyện này có liên quan gì đến nhau? Nhất là cậu Tiểu Lâm xuất thân từ đại gia tộc, lại có liên quan gì đến hai người đã mất?

Mà theo cách nghĩ của Ly Ly, rất rõ ràng đã để lại một lỗ hổng chí mạng: Nếu như nguyên nhân Tiểu Lâm nhận được lời nguyền chết chóc là vì Ly Ly mà ra, vậy hai nạn nhân kia lại giải thích thế nào?

Vả lại, theo lời lão K nói, mấy thằng lưu manh đó đầu óc đơn giản, bọn nó muốn giết ai thì giết luôn chứ đâu cần phải chơi ba cái trò ma cỏ giết người cao cấp như này đâu. Cho nên nói, hung thủ nhất định là một người khác nữa.

Cũng có thể là một con quỷ, hoặc có thể hắn là một người còn ác hơn cả quỷ.

Khi lão K bơi xong không biết đã chạm phải cọng gân nào, đột nhiên tâm trạng tốt lên rất nhiều, sống chết cũng muốn mời tôi đi nhậu: “Tiểu Lục, tôi dám cược 100 tệ, cậu nhất định sẽ chưa ăn qua món bò kho tương nào ngon như ở đây!” Anh ta tự tin nói với tôi.

Bên ngoài gió lạnh buốt cả tay chân, chúng tôi quấn chặt áo khoác, rồi vừa rẽ vừa quẹo hết bao nhiêu con hẻm, cuối cùng cũng đi đến một quán rượu với cái cửa ngoài cực nhỏ.

Tôi cược lại 100 tệ, tôi dám cá cả đời này cũng tôi chưa bao giờ đi đến một cái quán nào mà xập xệ mà còn dơ dơ như này nữa, càng khó tin hơn là trong đêm sương gió buốt như thế, tôi lê lết nửa tiếng đồng hồ chỉ là vì ăn một tô bò kho tương???

Đây là một quán cóc nhìn cực kỳ không vừa mắt, bên trong chỉ có một bộ bàn ghế dính đầy dầu mỡ, một ngọn đèn dầu, còn có một ông chủ quán nhìn không khác gì con ma vậy.

Tôi có chút do dự, một người luôn nghiên cứu về phong nhã như lão K thì làm sao anh ta lại ở nơi này để uống rượu chứ?

Nhưng anh ta lại thản nhiên đi vào, không một chút phong độ mà đập tay lên bàn, kêu ông chủ mau mau đem một tô bò kho tương lớn ra, thêm một vò rượu thượng hạng!

Ông lão như con cương thi đi về phía chúng tôi, tôi phát hiện ra cách đi đứng của ông ta có chút không tự nhiên cho lắm, đôi chân cứng nhắc, giống như cương thi chẳng khác tí nào. Ông ta đưa mắt quét lên người tôi, ánh mắt đó thật lạnh lùng và tàn nhẫn đến mức đáng sợ, dọa đến tôi xém tí là bay cả màu, tôi lập tức ngoảnh mặt đi chỗ khác không dám nhìn ông nữa.

Lão K lên tiếng: “Này, ông già, dạo này làm ăn thế nào rồi?”

Ông lão dùng ánh mắt hình viên đạn liếc lão K, giọng lạnh tanh đáp: “Người còn chưa chết?”

Lão K vui vẻ cười tiếp lời: “Ông còn chưa chết thì sao tôi có thể chết được?”

Người đó hừ một tiếng, rồi dằn vò rượu cùng hai cái chung lên bàn, xoay người rời đi.

Lão K không câu nệ gì, trực tiếp đổ rượu ra tự mình cạn một ly, rồi rót cho tôi một ly, nói bò kho ở đây là ngon nhất, rượu cũng đủ cay nữa.

Tôi cầm ly rượu lên, hỏi nhỏ: “Tướng đi của người này….”

Lão K gật đầu: “Mười năm trước, ông ta là một sát thủ bậc nhất ở Trung Quốc. Sau này bị người ta cắt đi gân tay gân chân, nên không thể làm được nữa, chỉ đành ở tại đây mở quán.”

Tôi há hốc mồm: “Ông ta vậy mà là sát thủ á!? Ở Trung Quốc còn có sát thủ sao?”

Lão K nhìn tôi như đang nhìn con quái vật, trả lời: “Sao lại không? Đừng có đề cao sát thủ quá, dẫu sao cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Những năm đầu thập niên 90, Trung Quốc bắt đầu quy mô sa thải diện rộng, rất nhiều công nhân làm việc kép đều bị thất nghiệp, cơm không có mà ăn, nhiều người lâm vào đường cùng, chỉ còn cách đi lừa đảo thôi, lúc đó làm nghề gì cũng có cả. Thời loạn thế, trong tay có một ít võ công, thì có thể đi giúp người ta “làm” người. Những năm đó, được thuê “làm” người cùng lắm cũng chỉ được có vài đồng ít ỏi mà thôi.”

Tôi vẫn còn có chút kinh ngạc hỏi: “Ô vậy anh đến đây để làm gì?”

Lão K: “Ừm hửm, hình như tôi từng nói là, bò kho tương ở đây rất ngon.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK