Lão K có chút kinh ngạc: "Làm sao có thể hồi sinh được?"
Hắn lại vô cùng tự tin trả lời: "Anh quên thân phận của tôi là gì à? Tôi là một nhân tài vật lý không gian xuất chúng nhất, cũng giống như anh sành sỏi trong lĩnh vực phạm tội vậy."
Lão K thấp giọng nhấn mạnh lại: "Là lĩnh vực trinh thám!"
Hắn liền phủi tay nói tiếp: "Phá án và phạm tội vốn dĩ là một cặp anh em song sinh, đôi lúc rất khó phân biệt rõ ràng được."
Lão K lại rất kiên định phản bác: "Đồ sát và cứu rỗi, bản chất không thể giống nhau được."
Hắn cười khổ, đáp: "Được thôi, tôi cũng không muốn tranh luận vấn đề triết học với anh. Nói tóm lại, tôi đã vắt kiệt toàn bộ sức lực, cuối cùng cũng đã phát minh ra một cỗ máy, cỗ máy này có thể giúp tôi quay ngược thời gian. Hoặc nói cách khác, chính là giúp tôi xuyên không về mấy chục năm trước để cứu em ấy."
Lão K lại nói: "Vậy thì anh đi cứu đi."
Hắn cười khó coi hơn, nói: "Anh K, có thể anh sẽ không biết nhiều về quy tắc của vật lý không gian. Bất kỳ một lĩnh vực nào, đều phải có quy tắc tương ứng, chưa kể những thứ như du hành xuyên vũ trụ.
Anh nghĩ xem, nếu Trái Đất như một con bướm chỉ cần vỗ cánh một cái là có thể đưa anh đến một không gian khác, một thế giới khác. Vậy thì có bao nhiêu người có thể xuyên không về thời xưa, muốn giết ai thì giết, thế thì há chẳng phải sẽ loạn hết lên sao?
Lão K gật đầu: "Cũng có lý đấy."
Hắn nói tiếp: "Cho nên quy tắc của xuyên không chính là, bất luận như thế nào cũng không được phá vỡ sự cân bằng vốn có của Trái Đất, dù cho là một con bướm, huống hồ chi người mình muốn cứu là một con người sống sờ sờ."
Lão K thắc mắc liền hỏi: "Thế làm sao anh cứu người được?"
Hắn liền vỗ tay một cái rồi hào hứng nói: "Cuối cùng anh cũng phải hiện ra mấu chốt của vấn đề rồi. Đúng vậy, tôi đã xuyên không về trước đó, nhưng tôi lại không thể cứu người được, bởi vì cứu người sẽ phá vỡ sự cân bằng của Trái Đất. Vậy thì K tiên sinh, anh thông minh tuyệt đỉnh như vậy, có thể đoán được tôi đã làm cách nào không?"
Lão K ngẫm nghĩ một hồi, lại do dự nói: "Chỉ còn một cách."
Hắn nhìn chăm chăm vào anh: "Cách nào, cách nào?"
Lão K: "Tái tạo một con người."
Hắn vỗ tay cười lớn rồi nói: "Người đó nói chẳng sai, anh quả là một thám tử rất đỉnh, đến suy luận cũng giống như hắn ta y đúc. Lúc nãy tôi đã nói gì nhỉ? Phá án và phạm tội không có chỗ nào khác nhau. vốn dĩ nó là một cặp anh em song sinh."
Lão K thấy hắn lại bắt đầu lên cơn xàm, nên đã gồng mình đẩy hắn ra ngoài.
Mấy ngày sau, lão K phải về nước rồi, Bao tổng than ngắn thở dài đưa anh đến sân bay.
Kết quả trên màn hình tivi tại sân bay đang phát một đoạn thời sự, nói bên Bangkok đã xảy ra một vụ án giết người rất tàn ác, nạn nhân là một vị giáo viên dạy vật lý ở trường cấp ba, tên Mã Đức Bảo. Trên lưng nạn nhân đã bị hung thủ dùng dao rạch lên hai chữ tiếng Anh: GAME OVER.
Lão K như bị đông cứng tại chỗ.
Đúng vậy, nạn nhân, chính là cái gã thần kinh có vấn đề, tự xưng là một nhà vật lý học không gian tài ba nhất thế giới Mã Đức Bảo.
Lão K đã không về nước nữa, vì anh ôm trong lòng sự hổ thẹn, nên đã gấp rút bắt tay vào điều tra vụ án của Mã Đức Bảo.
Anh chàng Mã Đức Bảo này, thật ra hắn không phải là thiên tài vật lý học gì đâu, thực ra hắn chỉ là một giáo viên vật lý trung học tầm thường, còn thuộc dạng rất tệ nữa là khác, đã hơn 40 tuổi rồi, mà vẫn ế.
Hắn từng nói mối tình đầu đã vì hắn mà ch.ết cũng là thật, chỉ là lúc đó không phải tài trợ cho hắn đi Mỹ, mà là chạy một chân cho anh vào một trường đại học cấp ba tại Bangkok.
Lão K dẫn theo Bao tổng, đến nhà cô gái đã mất, nhà cô ấy nằm ngay ở Thành phố Chiang Mai, miền Bắc Thái Lan, đó là một thành phố nhỏ thật bình lặng.
Bọn họ cũng đã nhìn thấy tấm hình của cô, là một cô gái rất thanh tú, khoác trên người bộ trang phục truyền thống của Thái Lan, có chút xấu hổ khi nhìn về phía ống kính.
Bao tổng cũng tích cực phát hiện ra, muốn bắt lấy thời cơ này, sau đó anh nhận được manh mối rất quan trọng đó chính là... Có người nói Mã Đức Bảo đã nhận nuôi một cô bé, còn bí mật nuôi dưỡng tại phía Bắc Thái Lan.
Trong lòng lão K bất chợt run lên: "Chính xác là chỗ nào?"
Người báo tin: "Ở Chiang Mai."
Lão K càng thấy bất an hơn, nên đã nhanh chóng cùng Bao tổng gấp rút chạy về phía Chiang Mai.
Bao tổng có chút khó hiểu, nói hắn cũng đã chết rồi, cũng chẳng đưa mình đồng bạc nào, sao mình còn phải liều mạng thế?
Lần đầu tiên lão K lộ ra biểu cảm nghi hoặc như thế, nói: "Chuyện này không đơn giản như anh nghĩ, có thể... Tôi đã gặp phải một người bạn già... Hắn là đối thủ của tôi, là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, Bao tổng, tôi nghĩ tốt nhất anh đừng đi theo tôi nữa."
Bao tổng liền vỗ ngực để tỏ lòng trung thành, một bên tỏ ra chẳng quan tâm mà cực lực nhai ổ hotdog, còn hỏi lão K có muốn làm một ổ không?
Lão K lại trưng ra bộ mặt kỳ quái nhìn Bao tổng, nói: "Tôi sợ tý nữa sẽ nôn ra hết..."