Tôi liền hỏi đại: "Sách gì thế?"
Anh nói: "Harry Potter."
Tôi: "... Rồi sao mà chuyển qua hệ thiếu nhi luôn vậy?"
Lão K đáp: "Bởi vì trong này có một người, rất giống với người mà tôi đã từng quen biết."
Tôi: "Ai cơ?"
Anh nói: "Chúa tể Voldemort."
Tôi: "Bạn anh là người nghiên cứu nghệ thuật hắc ám à?"
Lão K lắc đầu: "Lúc Voldemort còn đi học, trong khi những người khác đang nghiên cứu xem nên ăn gì uống gì, tán gái hay đá banh thì ông ấy đã bắt đầu nghiên cứu những mục tiêu chung cực: Làm sao để khắc phục nhược điểm của con người, làm sao để trường sinh bất lão... Một nhân vật tài giỏi thế còn gì."
Sau đó anh lại hỏi tôi: "Nếu như cậu là một người thông minh tuyệt đỉnh, học gì biết đó, vậy thì cậu sẽ chọn nghiên cứu cái gì?"
Tôi nghĩ một chút rồi trả lời: "Nghiên cứu khoa học, tạo phúc cho nhân loại?"
Lão K liền cười và nói: "Từ góc độ doanh thu mà nói, đây có lẽ là phương án tồi tệ nhất đấy anh bạn."
Anh ta lại bổ sung một điều: "Đầu tiên không nói đến quan điểm đạo đức, mà chỉ đơn giản nói về những gì tốt nhất cho cá nhân, vậy, chúng ta học điều gì là hữu ích nhất?"
Tôi lắc đầu: "Cái này thì thua, tôi đâu phải là thiên tài tuyệt đỉnh đâu, suy nghĩ đến những vấn đề nhảm nhí đó làm gì cho cực."
Anh nói tiếp: "Trước đó ở Luân Đôn, tôi và cô ấy đã từng thảo luận qua vấn đề này."
Công chúa nhỏ cũng như anh ấy vậy, đều thuộc nhóm người thiên tài tuyệt đỉnh, cho nên thường xuyên thảo luận một số vấn đề liên quan đến cái này, cũng thú vị lắm chứ.
Khi đó, họ cảm thấy nếu nhìn theo góc độ có lợi nhất thì không phải học là kiến thức hay nghiên cứu khoa học, mà đó chính là nghiên cứu về con người.
Bởi vì dù thế giới có thay đổi như thế nào đi nữa thì nó cũng liên quan đến con người như chính trị, tài chính, kinh tế và Internet. Trong phân tích cuối cùng vẫn là tìm hiểu bản chất con người và ứng xử giữa người với người như thế nào.
Nên họ cảm thấy rằng, muốn có sự biến hoá có lợi nhất, chính là nghiên cứu về con người, nghiên cứu làm sao để thao túng lòng người.
Nếu như có ai đó học được bản lĩnh này, có thể thao túng lòng người bất kỳ lúc nào, vậy thì chắc hẳn người đó chính là người đáng sợ nhất thế giới này rồi.
Tôi cũng cười, nói trên thế giới còn có loại bản lĩnh này để học sao?
Lão K gật đầu: "Có thật đấy."
Tôi hiếu kỳ hỏi tiếp: "Thế đó là gì?"
Lão K: "Thôi miên."
Tôi phụt cười thất thanh: "Gì chứ? Thể loại thôi miên này không phải chỉ có chuyên gia tâm lý mới nghiên cứu thôi sao? Việc điều trị tâm lý này có liên quan gì đến thao túng lòng người cơ chứ?"
Lão K trả lời: "Đại sư thôi miên đỉnh cao nhất, chính là có thể bất giác thôi miên một người
sau đó ra lệnh cho người đó, bao gồm cả gi.ết người hoặc khiến họ t.ự s.át."
Tôi giật mình: "Gì ghê vậy?"
Lão K gật đầu, nói tiếp: "Ở Mỹ có một tên sát nhân, hắn chuyên dùng thuật thôi miên để gi.ết người, và cũng đã gi.ết rất nhiều người, đến cuối cùng vẫn không có chứng cứ để buộc tội hắn."
Tôi: "Không ngờ thuật thôi miên lại kinh khủng đến vậy, thế chắc đại sư đó là một ông lão chứ hầy."
Lão K lắc đầu: "Đó là đại sư thôi miên lợi hại nhất mà tôi từng gặp, chắc cũng ngang tuổi tôi thôi."
Tôi hết cả hồn: "Thế thì thành tinh rồi chứ đâu phải con người nữa."
Lão K lại nói: "Không đúng, nhỏ hơn tôi mới đúng, khi tôi quen biết hắn, hắn còn đi học tại đại học Cambridge, lúc đó chắc chỉ vừa mới 20 là cùng."
Tôi: "...Thế hắn làm sao tu luyện được đến cảnh giới đó vậy? Có bí thuật truyền giáo gì hay không?"
Lão K lắc đầu: "Chả biết, đã gặp qua đâu."
Tôi ngơ người: "Ủa chứ sao biết người ta lợi hại?"
Lão K: "Người này, chỗ nào hắn cũng tồn tại được cả."
Tôi: "Không lẽ hắn là quỷ sao?"
Lão K cười khổ: "So với quỷ, hắn còn đáng sợ hơn."
Anh nói tiếp: "Đây là một fan cuồng theo đuổi công chúa nhỏ, nhưng cô ấy lại không thích hắn, cũng đã từ chối thẳng mặt rất nhiều lần, thậm chí còn tỏ ra không muốn nhìn thấy hắn luôn mà."
"Nhưng sau đó, hắn đã không còn xuất hiện trước mặt công chúa nhỏ nữa."
Rồi tôi nói: "Ô thế thì hết chuyện rồi."
Lão K tiếp tục: "Haiz... Tuy hắn không lộ diện nhưng sức ảnh hưởng của hắn vẫn còn tồn tại như cũ."
"Mỗi buổi sáng, công chúa nhỏ đều sẽ nhận được một bó hoa cùng với một hộp bánh, cũng không biết hắn đem đến từ khi nào. Nhưng mà những món quà này đều được đặt tại phòng hoặc đầu giường của cô ấy."
Tôi: "Bộ hắn leo tường để vào ư?"
Lão K lắc đầu: "Chả biết, khi tôi biết chuyện, tôi liền ở bên ngoài canh cả đêm. Anh cũng biết tính tôi rồi, tôi kỹ tính cỡ nào, tôi chăm chú canh cả đêm không rời mắt, đến sáng ngày hôm sau, trong phòng cô ấy vẫn như cũ xuất hiện một bó hoa cùng với hai hộp bánh."
Tôi: "Sao lại là hai hộp?"
Lão K: "... Hộp đó dành cho tôi."
Tôi: "...Làm sao hắn vào được?"
Lão K lắc lắc đầu: "Tôi cũng chả biết, nhưng tôi chắc chắn rằng đêm hôm đó tuyệt đối không ai vào nhà hết."
Tôi: "Chẳng lẽ là do con mèo đưa vào?"
Lão K: "Nó đấy!"
Tôi há hốc: "—— Hả!?"
Lão K nói tiếp: "Có thể hắn đã thôi miên một con mèo, hoặc có thể là hắn đã thôi miên một nhân viên huấn luyện cho mèo, dạy cho con mèo đó đưa hoa và bánh vào, cứ lặp đi lặp lại như thế."