Liên quan đến người thanh niên này, tôi không tiện nói ra tên của anh, nên tôi sẽ dùng chữ cái đầu tiên của anh để xưng hô cho tiện nhé.
Tôi sẽ gọi anh là lão K. (Vì lúc này lão K còn trẻ nên xưng bằng anh, đến lúc gặp lại lần nữa thì gọi bằng ông vì cũng cao tuổi rồi.)
Cái tên lão K này đằng sau cũng có một câu chuyện truyền kỳ, về sau tôi sẽ kể thêm cho mọi người nhé!
Con người của lão K kỳ quái lắm, hình như anh ta không có gia đình, cũng chẳng có bạn bè thân thiết nào, bạn đồng hành duy nhất của anh đó là một con mèo Garfield béo đến chảy thây. Con mèo đó cũng như anh vậy, cả ngày cứ lười nhác nằm trên sofa, chả quan tâm để ý gì đến xung quanh cả.
Bình thường anh ta lơ tơ mơ sao ấy, đến nỗi nút áo cũng hay lộn lên lộn xuống, trong đầu lúc nào cũng suy nghĩ về những chuyện vớ vẩn, cho nên nhiều lúc đang đi trên đường anh hay bị va vào cây là thế.
Nhưng mỗi lần thảo luận đến tiến triển vụ án thì anh lập tức như biến thành một người vạn năng, bất luận là logic suy luận, hay là đường đi nước bước cũng vô cùng chuyên nghiệp, thế là vụ án trường học náo quỷ đã giao cho anh để xử lý.
Đó là một đêm mưa vào đầu thu ở Bắc Kinh.
Buổi chiều thì bầu trời đã trở đen, từng đàn chim bay loạn khắp nơi, kêu réo um sùm, bầu không khí như một cái nồi hấp đang sôi vậy.
Đến chập tối, một trận mưa to ập đến, khiến cho khắp nơi trong thành đều bị bao bọc toàn dưới thời tiết khắc nghiệt, tàn phá nó một cách liều lĩnh. Cuồng phong thét gào, mưa gió càn quét, dưới ánh đèn, những hạt mưa dày đặc như từng chuỗi hạt đập mạnh xuống. Cả thành phố Bắc Kinh run bần bật trong cơn mưa nặng hạt, thỉnh thoảng còn đó những hạt mưa rơi trên kính nghe lộp bộp.
Thời tiết xấu như vậy, chỉ thích hợp ở nhà nấu lẩu, uống bia, hoặc là đọc sách, xem phim cũng lãng mạn lắm chứ.
Nhưng lão K lại không nghĩ như vậy.
Ông nói, tỷ lệ tội phạm nguy hiểm vào những đêm mưa cao hơn nhiều so với bình thường, như vụ án giết người hàng loạt ở Hwaseong ở Hàn Quốc vào những năm 1980, đồ tể trong mưa năm 1982, vụ giết người nấu xác hàng loạt đêm mưa ở Quảng Châu năm 1994, sát thủ áo mưa Yoo Young-chul tại Hàn Quốc năm 2003 v.v… đều xảy ra trong những ngày mưa như vậy.
(Tất cả những vụ án trên đều có thật, mọi người có thể nghe audio kênh ‘Truyện Ma Bẻ Lái’ hoặc tìm trên Google đều sẽ có nhé!)
Do cứ liên tục mưa mãi, nên ánh sáng cũng ít đi, khiến cho Hormone serotonin điều khiển cảm xúc của cơ thể con người giảm dần, lâu dần cảm xúc của con người sẽ bị kìm nén, độ trầm cảm tăng cao, cho nên đối với những ngày mưa liên tục, những vụ án tự sát, giết người đều nhiều hơn bình thường.
Còn có, những ngày mưa to, thị giác và thính giác của con người sẽ yếu hơn, nước mưa sẽ làm cho dấu chân cuốn trôi, còn phá hỏng dấu vân tay, làm cho mức độ phá án càng khó khăn thêm, dưới tình trạng như vậy, sẽ khiến cho hung thủ tăng thêm độ an toàn và tự tin gấp mấy lần, càng dễ dàng cảm thấy sảng khoái.
Cho nên, trong đêm mưa, đa số phạm nhân đều là những người ung dung, biến thái hơn, thường xuyên xảy ra những vụ án cực kỳ thảm khốc.
Đêm mưa đó, anh đã tiếp đón người uỷ thác của vụ án này.
Đây là hai người sinh viên trẻ tuổi, một nam một nữ, bất chấp mưa gió để đến nơi kịp lúc, cả người đều ướt hết, trống nhếch nhác căng thẳng lắm.
Nam sinh liền cúi người xuống, mong lão K thứ lỗi vì đã đến trong lúc đêm mưa gió như vậy, chỉ là vì bất đắc dĩ, bởi vì chuyện họ gặp phải thật sự quá kỳ quái đi. Họ cũng có báo lên cục cảnh sát, nhưng căn bản họ không muốn thụ lý, sau mới có người giới thiệu đến chỗ anh.
Lão K liền vỗ vỗ lưng anh, kêu họ ngồi xuống trước đi, đừng gấp, họ còn cả đêm để nói chuyện cơ mà, với lại nội dung quá trình câu chuyện đều sẽ được bảo mật, bảo họ cứ yên tâm.
Đây cũng là lưu trình làm việc của một thám tử tư.
Việc kinh doanh của văn phòng thám tử đều là do những vị khách quen đề cử, truyền miệng nhau thì tỷ lệ thành công lại rất cao.
Đã đến được đây thì nhất định không thiếu tiền, việc họ quan tâm nhất chính là đáng tin và bảo mật cao, cho nên lão K cũng phải nói trước để họ có thể yên tâm. Sau đó họ cùng nhau uống trà, tán gẫu một chút rồi bắt đầu nói chính sự.
Dù sao thì thám tử không phải là cảnh sát, đa số tư liệu còn phải nhờ vào đương sự cung cấp, họ cung cấp càng nhiều thì thám tử càng dễ điều tra.
Nhưng ai ngờ, câu đầu tiên của nam sinh khiến cho lão K đơ cả mặt.
Anh ta nói: “Thám tử K, anh… có tin trên thế giới này có ma quỷ không?”
Lão K liền lắc đầu đáp: “Tính đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn chưa nhận qua vụ án nào có liên quan đến hiện tượng siêu nhiên.”
Nam sinh liền căng thẳng nói: “Thám tử K à, trường học chúng tôi náo quỷ! Nó đã giết chết hai mạng người rồi! Bây giờ, nó muốn giết cả tôi! Nó muốn giết cả tôi!!!”