Lão K nghiêm túc nói: “Bây giờ không phải vấn đề sợ hay là không sợ, tin tôi đi, hoàn cảnh bây giờ của anh rất nguy hiểm. Bất kỳ lúc nào anh tỉnh dậy, đều sẽ có khả năng phát hiện mình đã chết ở trong hồ từ khi nào, hoặc là nhảy từ tầng thượng của ký túc xá xuống.”
Tiểu Lâm do dự một chút, nói: “Vậy thì tôi nên làm sao?”
Lão K: “Bây giờ, lập tức, rời khỏi trường học, ngay và luôn! Dùng đại một lý do nào đó, bệnh hoặc gia đình có việc gấp, từ giây phút này, không được quay về trường nữa! Cậu có thể đến Bắc Kinh tìm đại một khách sạn nào đó ở đỡ, hoặc là ở nhờ nhà của bà con, không được liên lạc với bất kỳ ai cả, cho dù là bạn thân hay thầy cô! Cậu, và cả bạn gái của cậu! Đều phải nhớ cho kỹ, vấn đề này có liên quan đến tính mạng của hai người!”
Tiểu Lâm cũng bị khí thế của lão K làm cho lay động, anh gật đầu: “Tôi có thể tự tìm chỗ ở.”
Ly Ly bắt đầu run: “Vậy còn việc học của chúng tôi phải làm sao?”
Lão K: “Hai người chỉ ở nhiều nhất là một tuần, có thể chỉ dăm ba ngày, lúc đó tôi sẽ gọi cho cô cậu về. Đương nhiên, trong thời gian đó, hai người có chuyện gì đều có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Ly Ly còn muốn nói gì đó nhưng Tiểu Lâm đã kéo cô ta lại, ngỏ ý muốn cô làm theo lão K đừng nói thêm gì nữa.
Lão K gật gật đầu rồi nói: “Bây giờ, tôi không giúp được gì cho hai người. Nhưng ngày mai tôi sẽ đến trường để tiến hành điều tra, một khi có tiến triển gì mới, tôi sẽ lập tức thông báo cho hai người.”
Rồi anh đứng dậy bắt tay với từng người, Ly Ly có chút chậm tiêu, nhưng lão K cũng đã đưa tay rồi, nên cô chỉ đành nhẹ nhàng đưa tay ra bắt lại.
Trước khi đi, Tiểu Lâm ngần ngại nói: “Thám tử K, à thì… hiện tại tôi không thể trả hết một lần tiền dịch vụ… Nhưng anh yên tâm, tôi có thể viết tờ giấy nợ cho anh hoặc là trả định kỳ, nhất định sẽ không quỵt của anh đâu!
Lão K ha hả cười rồi nói: “Ôi, tôi chả lo sợ chuyện đó đâu, thường thì một người biết đánh golf lâu năm, họ không biết quỵt tiền ai bao giờ.”
Tiểu Lâm xấu hổ cười: “Đúng thật mỗi tháng tôi đều phải đi đánh golf một lần, đó là thói quen từ nhỏ đến giờ của tôi.” Rồi anh giật mình hỏi: “Cơ mà sao anh lại biết!?”
Lão K tỏ ra thâm sâu đáp: “Là bàn tay của anh nói tôi biết đấy.”
Tiểu Lâm nhìn xuống tay mình, anh đã hiểu vì sao lão K nói như thế, nên đã cười cười cho qua. Rồi anh lại hỏi lão K câu cuối cùng: “Thám tử K, tôi còn muốn hỏi ông, chuyện này thật sự có liên quan đến ác quỷ sao? Tôi có cần phải đem thêm một ít dây đỏ hay gì không?”
Vẻ mặt của lão K trầm xuống, đáp: “Không phải ác quỷ, nhưng có thể nó còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.”
Tiểu Lâm gật đầu, cung kính cúi người chào lão K rồi cầm tay bạn gái mình đi ra cửa. Lão K dùng ánh mắt tiễn hai người, nhìn họ dần dần khuất bóng trong mưa, không nói gì.
Sau này, tôi hỏi lão K, nghe nói Sherlock Holmes được cho là có thể suy luận ra nhiều thứ từ những vị khách đến thăm, lúc đó có phải anh đã nhìn thấy được gì từ cặp đôi đó không?
Lão K cười, nói những câu mà người bình thường như tôi còn thấy được.
Anh ta nói: “Cậu ta xuất thân từ một đại gia tộc, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt. Khi bắt tay với tôi, cậu ấy có một vết chai ở gốc ngón trỏ bên phải gần ngón cái, đây là vết chai được hình thành từ nhỏ khi tập golf. Còn về cô gái kia, thì xuất thân từ một gia đình bình thường, tay của cô ta hơi thô ráp, mà luôn có điều gì đó khiến cô không thoải mái.
Sau này cậu có thể quan sát kỹ hơn một chút, nếu một người nào đó, nhất là nữ sinh, không phải sinh ra trong một môi trường tốt, thì không cần biết về sau có chỉ dạy như thế nào đi chăng nữa, cũng có thể nhìn thấy họ sẽ tỏ ra một chút không thoải mái. Giáo dục và cử chỉ, không phải cứ trau dồi là có thể làm được đâu.”
Tôi không nhịn được mà nói: “Nhưng tôi thấy cô ta dũng cảm lắm chứ!”
Lão K lắc đầu tiếp lời: “Tôi chỉ tin những kết luận mà tôi có được từ những gì tôi điều tra.”
Rồi anh lục tìm tờ giấy A4 của vụ án lên trước mặt tôi hỏi: “Anh thấy tờ giấy này như nào?”
Tôi nhún vai chề môi: “Là một tờ giấy A4 thông thường, chữ cũng là kiểu chữ phổ thông trong máy tính, vết tích và nguồn gốc đều không phán đoán được, đúng là một thằng tội phạm gian xảo mà.”
Lão K lại lắc đầu, đáp: “Thật ra trên tờ giấy này có thể nhìn ra rất nhiều điểm vấn đề. Hắn cố ý lựa chọn loại giấy A4 thông thường nhất, chứng tỏ hắn vốn dĩ đã có khả năng chống trinh sát nhất định. Những thứ này, hắn sẽ không thể nào đem ra tiệm in để in ra, cho nên tờ giấy này có thể là do hắn tự làm rồi tự in luôn. Điều này chứng minh trình độ IT của hắn không phải dạng kém cỏi, mà điều kiện kinh tế của hắn cũng khá chứ không phải dạng vừa đâu.
Vậy thì, tiếp theo chúng ta hãy xem kỹ bố cục của từng chữ trên tờ giấy. Dựa theo bố cục trên giấy mà nói, chứ ĐIỆN là chữ ở phía trên và dòng chữ nhỏ nằm ở phía dưới, sự sắp xếp cùng với phông chữ này sẽ làm cho toàn bộ tờ giấy có một cảm giác bị áp bức, nói cách khác, nó có tác dụng khiến cho đối phương cảm thấy sợ hãi ngay tức khắc khi nhìn thấy nó. Có thể thấy được, đối phương là một người đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ, rất chú trọng chi tiết, anh nhìn kỹ dòng chữ nhỏ phía dưới, nhất là dấu câu, rõ ràng là đã bị chỉnh sửa qua rất nhiều lần.
Ngoài ra, trong tờ giấy đã xuất hiện hai chữ không thường gặp, đó là chữ “ĐIỆN” và “THỐT” (chết). Hai từ này được sử dụng vừa đúng lúc, điều này cho thấy đối phương nhất định là một người có giáo dục.”
Tôi nói: “Nhưng hai lần trước hắn sử dụng giấy được xé ra từ cuốn tập cơ mà.”
Lão K: “Đúng vậy, đây cũng là một điểm mấu chốt. Cậu có thắc mắc rằng, tại sao hai lần trước hắn không sử dụng giấy A4 mà dùng giấy tập không?”
Tôi trả lời: “Có thể bây giờ hắn thận trọng hơn, nên đã lựa chọn sử dụng giấy A4 thông thường.”