• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh sau đó, một thanh niên trẻ tuổi đi tới, đây là người sẽ dẫn chúng tôi vào núi.

Ban đầu chúng tôi tưởng rằng sẽ có một tên hung thần ác sát, thô tục không chịu nổi đến, không ngờ lại là một thanh niên da dẻ trắng trẻo, nhã nhặn lịch sự.

Cậu thanh niên nói, cậu ta là Tất Tư Tạp, chúng tôi có thể gọi cậu ấy là Hùng Quang, nói xong còn hơi khom người, có vẻ là chào hỏi chúng tôi.

Chúng tôi đơ toàn tập lần hai, Thiên Nhai giải thích rằng cậu thanh niên này là người Thổ Gia, Tất Tư Tạp là cách tự xưng của người Thổ Gia, Hùng Quang trong tiếng Thổ Gia có nghĩa là cây tùng, đây cũng là một cái tên phổ biến của con trai Thổ Gia.

Lão Hắc nhanh chóng tiến lên làm quen, tính khí của cậu ta rất tốt, hỏi gì đáp nấy, rất nhanh đã chiếm được hảo cảm của mọi người.

Tôi cũng thở phào một hơi, ngoái đầu lại xem, lại phát hiện lão K một mình đứng một chỗ, ưu tư quan sát núi rừng bao la ở phía xa, hệt như bức tượng.

Hùng Quang giới thiệu, nơi này mặc dù có tên là Thập Vạn Đại Sơn nhưng không phải thực sự có mười vạn ngọn núi lớn, có điều đúng là nhiều núi thật, núi non rồi lại núi non trập trùng, phía Đông từ thành phố Quý Đài Khâm Châu thuộc khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, phía Tây đến biên giới Việt Trung, trải dài từ Khâm Châu, Phòng Thành đến tận Thượng Tư, Ninh Minh…vv

Thôn trại nhỏ mà chúng tôi đến này mặc dù cũng thuộc Thập Vạn Đại Sơn nhưng thực ra đã đến rất gần Việt Nam rồi. Năm 79, chiến tranh biên giới nổ ra, khu vực biên cảnh chôn không biết bao nhiêu quả địa lôi, đâu đâu cũng là khu chôn bom, mìn chống tăng, mìn chống bộ binh, pháo liên hoàn,… cộng thêm khí hậu ẩm ướt, mưa nhiều, nền đất cũng phát sinh biến đổi, địa lôi bị chôn dưới đất cũng di chuyển vị trí, vô cùng nguy hiểm, đây cũng là lý do thôn trưởng cử cậu ta ra đây.

Cậu ta nói vậy, chúng tôi cũng thông cảm phần nào cho sự nóng nảy của thôn trưởng khi nãy, đồng thời lại càng tin tưởng Hùng Quang hơn.

Lúc này, lão K mở miệng hỏi một câu: “Đã như vậy, tại sao các cậu lại phải mời đội săn đến nữa?”

Hùng Quang lắc lắc đầu, trên mặt đầy vẻ khó xử, thành khẩn nói: “Thực ra chúng tôi không hề mời đội săn, nhưng ‘có bằng hữu từ phương xa tới”, theo quy định của người Thổ Gia chúng tôi là nhất định phải chiêu đãi nhiệt tình.. Nhưng trong trại xảy ra một số… một số chuyện không tốt, cho nên không thể nào mời mọi người vào uống chén nước được, mong các vị thông cảm.”

Lão Hắc vội tiếp lời: “Khách khí, quá khách khí rồi! Lần này chúng tôi tới là để vào núi săn bắn thôi, cậu* có thể mang chúng tôi vào núi là đã vô cùng cảm tạ rồi.”

(Thực ra lão Hắc dùng kính ngữ 您 - ngài nhưng mình thấy không hợp lắm nên đổi hết thành “cậu” nhé)

Lão K lắc lắc đầu, không hỏi gì nữa, lặng lẽ theo đội ngũ tiến về phía trước.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi lên núi, hơn nữa còn là núi lớn ở phương Nam, lập tức cảm nhận được mị lực của các ngọn núi lớn.

Núi ở phương Nam hoàn toàn khác với phía Bắc, núi ở nơi đây không hề cao, nhưng liên tiếp nối lấy nhau không dứt, dưới chân núi có suối nước bao quanh, róc rách chảy xuôi, từ xa nhìn lại, sơn mạch chủ nơi xa chìm trong sương mù, non xanh nước biếc, mây trắng ùn ùn, mênh mông bát ngát, thanh tú vô cùng.

Trên con đường mòn quanh co khúc khuỷu, đâu đâu cũng có quả dại, hai bên đường treo từng chùm nho rừng, những bụi cây nhỏ kết đầy trái nhỏ như hạt mã não, nhỏ nhắn tinh xảo, quả hồng dại lung linh như đèn lồng đỏ, rụng thành một lớp dày trên mặt đất, có một gốc hồ đào già toàn quả là quả, bạn gái của thổ hào không ngừng hét lớn, dọa cho mấy chú sóc trên cây chạy tán loạn.

Mặc dù nói là đến săn thú, thực ra là theo ý thích của thổ hào, hắn bảo đi thì đi, mà dừng thì dừng, rất nhanh đã đến giữa chiều, trời đang tối dần, cảnh vật xung quanh cũng càng ngày càng đáng sợ, xung quanh thỉnh thoảng còn có tiếng dã thú gầm rú truyền tới.

Lão Hắc nói: “Hôm nay thế này là đã muộn rồi, chúng ta hạ trại ở đây luôn đi.”

Quay ra nói với Hùng Quang: “Tiểu huynh đệ, chúng tôi ở lại chỗ này, đến tối đi xung quanh kiếm mấy con gà rừng thỏ hoang gì đó, sẽ không đi sâu vào trong đâu, cậu dẫn đường cũng mệt mỏi, chúng tôi không làm phiền cậu nữa, cậu tranh thủ trời còn chưa tối, về trước đi.”

Hùng Quang lại lắc đầu, bảo: “Không thể thế được, đây cũng không đúng với tục đãi khách của tộc Thổ Gia chúng tôi, tôi nhất định phải dẫn mọi người vào núi rồi dẫn mọi người ra mới được.”

Thiên Nhai đứng bên cạnh không kiên nhẫn nói: “Không phải đòi tiền sao? Muốn bao nhiêu, chúng tôi cho cậu!”

Lời này hơi khó nghe, lão Hắc trừng mắt nhìn qua Thiên Nhai, ý bảo anh ta ngậm mồm lại.

Hùng Quang vẫn lắc đầu nguây nguẩy, cứng rắn nói, Thập Vạn Đại Sơn vào đêm rất nguy hiểm, cậu ta phải ở lại bảo vệ mọi người.

Vừa dứt lời, thổ hào bật cười. Hắn kéo balo trên vai xuống, lấy một cây cung ra, giương lên ngắm mấy giây, một mũi tên bay vèo ra, găm sâu vào trên thân cây, đuôi tên còn vẫy vẫy.

Tên sắc thật đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK