Nhưng hãy tin tôi đi, nó không hề thoải mái một chút nào đâu!!!
Đầu tiên chúng tôi đi đến trạm xe ở Bát Vương Mộ, kết quả là thấy cả một hàng dài người đang xếp hàng, có tận hai ba trăm mét.
Lão K ghét nhất là xếp hàng, học theo cách nói của anh thì là “đứng xếp hàng với người thường thì chẳng khác gì cùng với họ lãng phí thời gian.”
Ấy vậy mà lần này, anh ta lại hí hửng chạy đến xếp hàng, còn hớn hở kể với tôi rằng, nơi này so với lúc trước không khác gì cả.
Trong khi xếp hàng, đã xảy ra một tình tiết nhỏ. Có một người đàn ông đeo kính đen, vai đeo túi, tướng mạo gầy gò trông xấu xí lắm, từ lúc hắn nhìn thấy bọn tôi, thì lập tức dùng sức chen từ phía sau lên, cuối cùng cũng chen được lên chỗ tôi, hắn thăm dò một tiếng: “Trái thơm?” rồi lại kêu thêm một tiếng: “Trái thơm ư?”
Lão K chọt chọt tôi bảo: “Này, kêu anh kìa!”
Tôi trả lời: “Không, nhất định là rao bán thơm thôi.”
Người đó quả nhiên đi đến trước mặt lão K, hai người đối mặt nhìn nhau hơn một phút luôn, không ai nói gì cả, làm cho những người xếp hàng xung quanh đều đơ hết trơn.
Cuối cùng tôi ngại quá nên đã ho một tiếng rồi nói: “Hai vị, ở đây là nơi công cộng, không ấy hai vị khắc chế lại một chút, đợi đến chỗ không người thì hãy….”
Người đó hớn hở lên mà nói: “Ui, trái thơm, trái thơm, chính là ngươi đây mà!!!”
Tôi không còn nhẫn nại, trả lời: “Cái đó… Bạn ơi, chúng tôi không mua trái cây…”
Hắn lắc đầu lia lịa: “Không, không, không, tôi không bán trái cây! Tôi kiếm người!” Rồi hắn chỉ vào mặt của lão K nói: “Tôi tìm anh ta, bạn học cao trung của tôi, Bốc La! Bốc trong bốc xếp, La trong la bàn!”
(Bởi vì trái thơm trong tiếng trung là 菠萝, đọc theo hán việt đó là Bốc La, cả hai đồng âm với nhau.)
Tôi nhìn sang lão K, nhưng anh ta chả có tí phản ứng gì cả.
Xem ra chắc là bọn lừa đảo giả bộ nhận bà con rồi, dự là tí nữa sẽ bắt chúng tôi trả tiền thơm chắc luôn, cho nên tôi đã dùng hết sức đẩy hắn đi ra đằng sau rồi nói: ‘’Đi! Lộn người rồi! Lộn người rồi.”
Ấy thế mà người đó vùng vẫy còn lấy hết sức bình sinh để hét lên: “Không thể nào! Chính là cậu ta! Bốc La! Đúng rồi, cậu ta còn có cái biệt danh khác là ‘Lão K’!”
“Lão K”!? Tôi đơ cả người, không lẽ hắn thật sự quen biết với lão K!?
Đúng vậy, tên thật của lão K gọi là gì tôi còn không biết. Tôi tính gọi hắn lại, nhưng đột nhiên sắc mặt của hắn liền thay đổi hẳn, hắn chợt đứng ngây người ra, lẩm bẩm nói: “Không, không phải, lão K đã chết hơn 10 năm nay rồi, làm sao là anh ta được?”
Nhìn hắn đau lòng lắm, cứ lắc đầu miết thôi, hàng cũng không xếp mà đi ra một góc ngồi đau khổ trên nền đất vậy đó.
Tôi nhìn sang lão K, anh ta có chút khó chịu, thiếu tự nhiên, trong lòng tôi liền trầm xuống suy nghĩ, không lẽ lão K thật sự đã chết qua một lần ư?
Nào ngờ tiếp đó lão K lại nói: “Cái đó, tôi nghe hắn nói trái thơm… đột nhiên cũng thấy thèm, không mấy cậu đi mua cho tôi một trái?”
Lão K thoải mái nằm ngồi vào chỗ, vui vẻ cầm trái thơm lên ăn, đối mặt với phong cảnh lướt qua ngoài xe, cùng tôi bàn luận từng nơi chúng tôi vừa đi qua. Tuy anh tỏ ra không có gì, nhưng tôi biết, chuyện vừa nãy đã làm cho anh ta chịu không ít chấn động.
Bình thường anh ta kiệm lời lắm, nóng nảy nữa chứ, có thể khiến ông trời này đột nhiên tăng động lên chỉ là khi anh ta muốn che đậy tâm trạng đang xao động hiện giờ đang có mà thôi.
Anh ta, có thể chính là Bốc La mà người lúc nãy nhắc đến, chỉ là không biết vì sao hắn lại nói anh đã chết được 10 năm rồi, không chả hiểu vì sao anh lại không chịu nhận là có quen biết với hắn ta.
Lão K trước đó nhất định là một người rất lợi hại.
Có nhiều khi tôi bắt gặp một số người có lai lịch hiển hách đến văn phòng thám tử, đối với lão K lại rất cung kính, khi thì họ ở trong phòng sách bàn việc, nhưng đa số thời gian anh ta đều ở ngoài ban công uống bia tán dóc, chả khác gì con mèo lười nằm phơi nắng cả buổi chiều đâu.
Nhưng trước nay lão K chả bao giờ nhắc đến quá khứ của anh, nên tôi cũng chả hỏi đến làm gì.
Tôi cảm thấy, loại người như lão K, nếu đã không muốn nói thì chả ai có thể cạy miệng của anh ta được. Đến khi nào anh ta muốn nói thì tự giác sẽ nói thôi.
Lần này người đó lại nói lão K đã chết rồi, câu nói đó thật sự làm tôi giật cả mình. Nhìn ra được tâm trạng của lão K cũng có biến, nên anh đã bốc phét với tôi suốt cả chặng đường.
Tôi thấy lạ lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến một người vang danh hiển hách mà còn chết đi sống lại thoái ẩn thành một thám tử khiêm tốn?
Rất nhanh đã tới Yến Giao rồi. Lão K xuống xe, phấn khởi nhìn xung quanh nơi này, đưa tay làm động tác thư giãn nói: “Còn trẻ thì phải ráng mà giữ những nơi như thế, lúc tôi còn trẻ đã từng sống tại đây một thời gian, nơi này thật sự là một nơi rất thú vị.
Cậu sẽ không thể ngờ được có bao nhiêu kẻ ác chiếm đóng nơi này, còn có bao nhiêu cảnh sát, đặc vụ chìm, quân nhân, cướp bóc, giết người la liệt mọi nơi. Tại nơi tam bất quản này, cảnh sát từ chỗ nào đến cũng rất khó để điều tra án, không chỉ rắc rối về thủ tục, nó còn là lãnh địa màu xám được quan chức và nhân gian âm thầm thừa nhận, nơi này có chút giống như “Cốc Ác Nhân” trong bút ký của Cổ Long.
Aizz, giang hồ ơi là giang hồ, ai nói thời hiện đại của chúng ta không có giang hồ đâu, nơi này chính là một ổ giang hồ đó thây!
Ha, Tiểu Lục, cậu thấy những cái thôn nhỏ đó chả có gì đặc sắc đúng không? Cậu nhìn kỹ lại người vừa mới chạy ngang qua chúng ta đi, chính là người đạp cái xe cà tàng đó, người đàn ông trung niên cầm theo cái giỏ rau í! Đúng vậy, Tiểu Lục, cậu chắc chắn sẽ không ngờ được 10 năm trước hắn là một nhân vật nổi tiếng khắp vùng đấy!”
Tôi hỏi: “Anh ta đã làm gì?”
Lão K hừ lạnh một tiếng đáp: “20 mấy năm trước, tại huyện Hô Lan của Hắc Long Giang, có một sát nhân chuyên giết người của cục cảnh sát…”