Tôi không nói gì, chỉ đứng im lặng quan sát. Hai người họ nghe nói lão K là thám tử, rõ ràng đã thả lỏng cảnh giác, không khí cuối cùng cũng hoà hoãn xuống.
Lão K gật gật đầu: "Hùng Quang là bạn học Đại học của cậu đi."
Vu Tụng cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi."
"Cậu ấy đúng là đối xử với cậu rất tốt", lão K lại hỏi, "Vậy chuyện quỷ núi ăn người là thế nào?"
Vu Tụng cười đáp: "Là Hùng Quang nghĩ ra đấy. Cậu ấy nói ở đây từ xưa đã có truyền thuyết về quỷ núi, thế nên chúng tôi g.iết mấy con lợn rừng, l.ột da, c.hém n.át, bên ngoài thả mấy bộ quần áo du khách bỏ đi, thế là thành chuyện quỷ núi g.iết người m.áu me kinh dị rồi."
Lão K cười ha hả, nói: "Nếu đã không có làm thương tổn bất cứ ai, vậy thì dễ nói rồi. Đúng rồi, tôi nghĩ, vị nữ sĩ xinh đẹp này nhất định là bạn gái của cậu đi, tại sao cô ấy lại phải gả đến nơi này vậy?"
Sắc mặt Vu Tụng lập tức thay đổi. Cậu siết chặt nắm đấm, khoé môi kiên nghị mím chặt, giống như là có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng, nếu như cậu ta có hành động bất thường sẽ tiến lên khống chế ngay.
Cuối cùng cậu ấy vẫn khắc chế được, vừa áp lực vừa đau đớn nói: "Là bởi vì nghèo khó, tiên sinh. Chúng tôi là người tỉnh X, anh hẳn cũng biết, khu vực chúng tôi sống vẫn còn trong tình trạng cực độ nghèo khó, cho nên mới xảy ra chuyện mất nhân tính thế này. Tôi rất đáng tiếc rằng chuyện như vậy lại phát sinh trên người vị hôn thê của tôi..."
Giọng của lão K cũng trầm xuống, vỗ vỗ vai cậu: "Đây không phải lỗi của cậu, mà là lỗi của xã hội, của thời đại này."
Vu Tụng cũng không chịu nổi nữa, cậu ngã ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu, đau đớn tột độ.
Cô gái kia từ phía sau ôm lấy cậu, nhanh chóng nói một tràng, để Vu Tụng dịch lại cho chúng tôi nghe.
Vu Tụng nói: "Nhất Mai bảo tôi dịch lại lời cô ấy nói. Vị hôn thê của tôi tên là Triệu Nhất Mai. Cô ấy nói, theo quy định của quê nhà chúng tôi, con gái một đêm trước khi xuất giá sẽ hẹn người yêu của mình tới gặp, để lại đêm đầu tiên cho người đó. Chỉ đêm này, về sau vĩnh viễn không gặp lại, ở nhà làm một người phụ nữ ngoan ngoãn vâng lời, giúp chồng dạy con, hầu hạ cha mẹ chồng. Cô ấy và tôi yêu nhau nhiều năm, cũng biết tôi không có cách nào mang cô ấy đi, cho nên gửi thư cho tôi, bảo tôi chạy từ Nam Ninh về..."
Cậu không nói tiếp được nữa, cứ thế ngồi trên đất che mặt nghẹn ngào: "Tôi đúng là một thằng vô dụng..."
Nhất Mai cũng ngồi xuống ôm lấy cậu, kề sát vào cậu, không nói lời nào.
Lão K im lặng, đợi cậu ấy bình tĩnh lại, mới vỗ vỗ vai cậu, thấp giọng hỏi: "Mặc dù câu hỏi này có hơi tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, tân nương này... thu bao nhiêu tiền đặt cọc?"
Trong giây lát, ánh mắt Vu Tụng hiện lên rất nhiều cảm xúc, đầu tiên là một loại căm hận, tiếp theo là thống khổ, cuối cùng biến thành bi thương đến cùng cực, cậu áp lực nói: "Là năm vạn, năm vạn nhân dân tệ."
Lão K rõ ràng thở phào một hơi, bảo tôi: "Tiểu Lục, cậu mang thẻ ngân hàng chứ, đợi chút nữa đi rút lấy năm vạn."
Tôi đáp: "Nhưng mà..."
Lão K hỏi: "Không đủ hả?"
Tôi cũng không dễ nói: "Đủ thì đủ, nhưng mà..."
Lão K khoát tay: "Không nhưng nhị gì hết, tí nữa lên thị trấn rút đi nhé!"
Vu Tụng sững sờ, kinh ngạc nhìn lão K, lão K lại vỗ vỗ vai cậu: "Người Hán chúng tôi có câu, phá mười ngôi miếu không phá một mối nhân duyên, hôm nay tôi phá ngôi miếu này đi, tặng hai người một mối nhân duyên!"
Môi Vu Tụng run run, lại nói không ra lời, cậu quay đầu nhìn về phía cô gái nói gì đó, trong mắt cô ấy lập tức toả ra ánh sáng hạnh phúc.
Sau đó, hai người đứng cạnh nhau, kính cẩn cúi mình trước mặt lão K, sau đó là tôi, miệng lúc thì nói tiếng Trung, lúc lại nói tiếng địa phương, hiển nhiên là vô cùng vui mừng.
Lão K cũng rất vui vẻ, anh ấy bảo hai người trước hết cứ trở lại dưới ban thờ đã, trong hôm nay anh ấy sẽ xử lý xong tất cả, đưa tiền cho Hùng Quang, sáng ngày mai là có thể quang minh chính đại đón Nhất Mai đi rồi.
Cuối cùng, lão K hỏi cậu: "Đúng rồi, cô gái tối hôm qua bị cậu giấu ở đâu rồi?"
Vu Tụng đáp: "Cô ấy rất an toàn, anh yên tâm, ở ngay trong cái hang mà tôi trốn ấy. Nếu như anh muốn gặp cô ấy, tôi lúc nào cũng có thể mang anh đi."
Lão K lắc đầu: "Gặp thì không cần đâu, cậu giúp tôi chuyển tới cô ta một câu."
Vu Tụng đáp: "Anh cứ nói."
Lão K nói: "Cậu bảo cô ta, trở về quê tìm một người thành thực mà kết hôn đi, đừng bao giờ xuất hiện nữa, nếu không không ai cứu được cô ta lần nữa đâu."
Vu Tụng gật gật đầu: "Đêm qua lúc Hùng Quang bảo tôi đi hù doạ mọi người, tôi cũng đoán được phần nào rồi."
Lão K cũng gật đầu, an ủi hai người thêm vài câu rồi mới mở cửa đi ra.
Dưới sự phối hợp của Hùng Quang, chúng tôi rất nhanh đã xử lí xong hết thảy. Đầu tiên là đi nói với thôn trưởng, quỷ núi làm thần thủ hộ của thôn, tuyệt đối không cho phép phụ nữ dị tộc vào thôn, cho nên cô gái kia nhất định phải đưa trả. Đương nhiên lão K cũng vô cùng lý giải chuyện người trong thôn mua vợ khó khăn, cho nên số tiền đặt cọc bọn họ đã trả, anh ấy sẽ đứng ra đền bù.