• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn có ký túc xá của chúng tôi. Lúc trước nơi đó là ký túc xá nữ, đã từng xảy ra một vụ án mạng. Chuyện là hình như cả ký túc xá hợp lại cô lập một nữ sinh, khiến cho thần kinh của cô gái đó xảy ra một chút bất thường, sau này cô ta mặc trên người một bộ quần áo màu đỏ, nửa đêm trèo lên sân thượng nhảy từ trên đó xuống.

Người xưa từng nói, những ai mặc đồ đỏ tự sát, thì hồn ma của người đó sẽ không bị tiêu tán, cho nên nơi đó đã đồn thổi có một ma nữ đồ đỏ luôn vất vưởng xung quanh ký túc xá, làm cho ai nấy đều bàng hoàng, không ai dám ở ký túc xá đó nữa. Về sau nghe nói mời được một vị cao nhân, nói âm khí của nữ sinh nhảy lầu này quá nặng đi, phải thay nam sinh vào ở mới được.

Nhưng do sỉ sổ của học sinh nam quá nhiều, toà nhà không đủ chỗ chứa, ban lãnh đạo của trường đã nghĩ ra một ý rất là kỳ quặc, đem các tầng chia ra số chẵn và lẻ, số chẵn dành cho nam, số lẻ dành cho nữ, mọi người nương nhau mà ở. Kết quả càng lúc ký túc xá càng loạn, quản lý viên căn bản không thể kiểm soát nổi, nam sinh, nữ sinh chạy khắp nơi, thậm chí nam sinh còn chạy qua ký túc xá nữ ở luôn trong đó.

Sau này có một cô gái mang bầu, bị học sinh cùng phòng tố giác, chuyện này đồn đến ban lãnh đạo, nhưng trường học không chỉ đuổi học cô gái đó, mà còn mời cả phụ huynh lên.

Kết quả trước một ngày phụ huynh đến trường, cô ôm cái bụng bầu đi lên tầng thượng của ký túc xá nhảy xuống.”

Cuối cùng, Tiểu Lâm dùng một âm điệu nghiêm túc và trầm thấp để nói: “Thám tử K, tôi có từng thỉnh giáo qua cao nhân trên mạng. Họ nói, ký túc xá đó đã phá đi trận phong thuỷ Huyền Vũ trấn tử thi vốn có, cho nên mỗi năm đều phải có một học sinh phải mất mạng.”

Lão K cười, đáp: “Thường ngày có hay xem tiểu thuyết kinh dị không?”

Tiểu Lâm nghiêm túc gật đầu: “Tôi thích nhất tác giả truyền thuyết của một con cá, nhất là truyện ngắn của anh ta viết, tôi rất thích, tuy chuyện thì ngắn nhưng nhân sinh lại dài dai dẳng! Tôi cảm thấy anh ta nhất định là một người từng trải rất nhiều, à đúng rồi, thám tử K, anh có quen biết với anh ta không?”

Lão K ngáp dài một cái rồi nói: “Thằng ranh đó ấy à, ừ thì cũng từng đi qua Việt Đông* cùng hắn bắt quỷ núi một lần.”

Đôi mắt Tiểu Lâm liền phát sáng: “Ui cha, có thể kể tôi nghe không!?”

Lão K không nhìn được giả ho một tiếng rồi nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên giải quyết xong vấn đề của anh trước thì hơn. Những gì anh vừa kể thật sự rất thú vị, nhưng tôi vẫn muốn biết, rốt cuộc anh đã gặp phải vấn đề gì?”

Tiểu Lâm vội vàng nói: “Thám tử K, hai chuyện tôi vừa kể nó đã thành sự thật, trường của tôi đã có hai người mất mạng rồi. Năm 2004, một học sinh đã tự sát bên cái hồ đó; năm 2005, một học sinh đã leo lên tầng thượng của ký túc xá nhảy xuống giữa đêm khuya!”

Lão K siết chặt ngón tay rồi chậm rãi nói: “Có thể chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Nhưng Tiểu Lâm lại rất nghiêm túc: “Không hề trùng hợp! Thám tử K, trước khi họ chết đều nhận được lời nguyền chết chóc! Họ còn trả hết nợ nần của mình sớm hơn dự định, còn mời mọi người ăn bữa cơm cuối cùng, thậm chí di chúc cũng đã viết sẵn luôn!”

Lão K: “Lời nguyền chết chóc? Là cái gì?”

Tiểu Lâm: “Là một tờ giấy viết họ tên cùng thời gian tử vong của người đó.”

Lão K: “Có thể nào là trò chơi khăm của ai đó không?”

Tiểu Lâm: “Cảnh sát cũng nói như vậy. Nhưng mà hai người nhận được lời nguyền chết chóc đều chết cả rồi.”

Lão K gật đầu: “Ừm hửm, thú vị đấy. Vậy thì, chuyện này có liên quan gì đến anh?”

Mặt của Tiểu Lâm dần dần trắng bệch, đáp: “Tối hôm qua… Tôi cũng đã nhận được lời nguyền chết chóc.”

Anh ta mở balo, bên trong có một bức thư, nhìn đơn giản như một tấm giấy A4 bình thường, phía trên có viết một chữ “ĐIỆN” to đùng, bên dưới có một hàng chữ nhỏ viết ‘Lâm XX, mất năm 2006.”

(Chữ ĐIỆN này là chữ “奠” trong tang lễ nào cũng có chữ này nhé!)

Trong cái thời tiết khắc nghiệt như thế, bên ngoài còn đang mưa to gió lớn, từng giọt mưa đập mạnh vào cửa sổ nghe lộp bộp vang cả tai, Giọng điệu u ám the thé của Tiểu Lâm càng làm cho không khí trở nên kỳ quái hơn, khi cậu ta đưa tờ giấy có lời nguyền đó ra, chữ “ĐIỆN” to đùng cùng với một dòng chữ nhếch nhác, không gian càng thêm áp bức ngột ngạt.

Lão K cẩn thận dùng đầu ngón tay cầm lấy góc giấy, đưa lên ánh đèn nhìn rồi nói: “Tờ giấy A4 thông thường, kiểu chữ phổ thông.” Rồi anh quay qua Tiểu Lâm hỏi: “Sau khi nhận được tờ giấy này anh đã làm gì?”

Tiểu Lâm trả lời ngay: “Tôi cùng bạn gái tôi lập tức đến đồn cảnh sát báo án. Nhưng… họ căn bản không chịu thụ án cho chúng tôi, họ cứ nhận định rằng là trò chơi khăm của ai đó, còn đề nghị chúng tôi đến viện tâm thần khám nữa kia…”

Lão K gật đầu: “Lực lượng cảnh sát ở Trung Quốc luôn luôn là không đủ, đừng nói là những tội phạm sắp phạm tội, cho dù đã phát sinh hành vi phạm tội thì cũng không bao giờ là đủ cả. Đối với cảnh sát mà nói, trước tiên họ sẽ từ chối hết tất cả vụ án, muốn đợi đến lúc họ thụ án, trừ khi tội danh đó là từng thụ án qua. Nhưng đợi tới lúc đó, chắc cậu cũng nguội lạnh mất rồi.”

Anh ta đứng dậy, sự phấn chấn lan toả khắp người, anh nhìn Tiểu Lâm nói: “Bạn học Lâm, vụ án này đội thám tử của tôi nhận chắc rồi. Bây giờ, cậu hãy kể tôi nghe về chuyện của hai bạn học kia xảy ra năm 2004, 2005 nhé! Càng chi tiết càng tốt!”

Tiểu Lâm cau mày hồi ức lại: “Người mất vào năm 2004 tên là Hoàng Minh Hạo, anh ta tốt nghiệp năm 2002. Lúc đó tôi vừa nhập học không bao lâu, liền nghe được tin anh ta chết ở trong cái hồ đó. Sự việc càng lúc càng rầm rộ, ba mẹ của anh ấy đến trường làm một trận linh đình, cầm theo băng biểu ngữ, nói là con trai họ là bị hại chết, phải đòi lại công bằng cho con trai họ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK