Đây là một nghi thức thiêng liêng của thần thánh.
Lần đầu tiên giết người nên cậu ta căng thẳng vô cùng, anh bắt đầu ngày đêm theo dõi hoa hoa công tử đó, có mấy lần sắp sửa tới tay, cũng có mấy lần xém chút là hắn bị phát hiện. Ấy vậy mà gã hoa hoa công tử đó lại bị doạ chết khiếp, hắn ta cứ tưởng lời nguyền thật sự đã giáng xuống, tử thần từ địa ngục đến để trừng phạt mình, cho nên ngày đêm phập phồng lo sợ, thậm chí còn chuẩn bị sẵn di chúc, đợi chờ cái chết ập đến với mình.
Chuyện gì đến sẽ đến, mọi công sức không phụ lòng người có tâm, cuối cùng cậu ta cũng đã lừa được hoa hoa công tử đến bên hồ, trịnh trọng thông báo tội ác của hắn rồi dìm hắn xuống nước đến chết.
Khoảnh khắc đó, cậu ta cảm thấy hạnh phúc vô cùng, cậu ta nghĩ bản thân mình sẽ trở thành một người chấp hành công lý và chính nghĩa.
Tiếp theo đó, là một thằng bỉ ổi đáng ghét lại nhắm vào nữ thần, hắn ta như con ruồi vậy cứ bu xung quanh nữ thần của mình, khiến cho cô ấy mệt mỏi, căm ghét đến tột cùng.
Không cần đợi chờ gì, rất nhanh hắn ta cũng nhận được lời nguyền chết chóc.
Nhưng gã ta không hề có chút gì lo lắng, thậm chí còn dán lời nguyền chết chóc lên bảng thông báo của nhà trường, còn dậm chân tức tối chửi hết cả buổi chiều.
Con ruồi chướng mắt này sẽ bị trừng phạt sớm thôi, thế là trong một đêm khuya thanh vắng, cậu ta đã đẩy con ruồi đó từ trên tầng thượng xuống.
Lần thứ hai giết người, cậu ta đã điêu luyện hơn rất nhiều, lần này chỉ tốn có một tuần thời gian mà thôi.”
Nói tới đây, lão K đi đến cạnh cái ghế trói hung thủ, nghiêm túc nói: “Bây giờ, tôi sẽ để cho mọi người nhìn thấy cậu bé mồ côi, kẻ sát nhân đáng sợ, một kẻ si tình dịu dàng này rốt cuộc là ai!”
Anh ta liền kéo đôi vớ bịt mặt của hắn, lộ ra một khuôn mặt xấu xí, khuôn mặt vẫn còn đang lấm tấm những giọt nước mắt.
Đột nhiên bị lão K kéo đồ bịt mặt ra, hắn liền nổi cơn thịnh nộ, như thể hắn đang ngồi trên ghế sắt bị nung nóng, la hét vùng vẫy trong tuyệt vọng, hắn hoảng hốt vì sợ bị người ta nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Tiểu Lâm há hốc mồm, đứng phắc dậy, ly rượu trong tay rơi xuống đất, cậu ta chỉ vào hắn nói: “Là hắn! Tôi quen biết hắn! Hắn là người hay thu gom phế phẩm ở gần đó, thường xuyên đá banh cùng chúng tôi!!!”
Lão K lạnh lùng nhìn gã sát nhân đang liều mạng muốn che đi khuôn mặt của mình, nhếch mép nói: “Tin tôi đi, nội tâm của ngươi còn xấu xí hơn cả khuôn mặt của ngươi nữa kia.”
Và rồi, lào K điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục kể:
“Thời gian sau đó, cậu ta rất vui, anh cảm thấy chính bản thân mình đã giúp cho nữ thần trừ khử bao nhiêu chướng ngại vật, nữ thần của mình vĩnh viễn cao cao tại thượng, trở thành một vị thần không ai có thể xâm phạm được.
Nhưng tiếc là, cậu ta phát hiện, nữ thần của mình đang yêu, lần này còn là cô ta chủ động, mà đối tượng cũng là một người con trai tốt không chê vào đâu được.
Lần này, cậu ta rơi vào trong những dòng suy tư hỗn loạn.
Một nữ thần trên cao như vậy, sao có thể yêu đương với người phàm được cơ chứ?
Sau khi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng anh ta đã quyết định một hành động điên rồ: Cậu ta muốn đem lời nguyền chết chóc gửi cho nữ thần của mình.
Có thể cậu ta thật sự muốn huỷ đi nữ thần, hoặc có lẽ chỉ là muốn hù dọa cô ấy, nhưng nào ngờ đâu, vị nữ thần này lại có một quyết định khác.
Từ nhỏ đến lớn, xuất thân trong một gia đình nghèo khó như nữ thần, hẳn đã quen với việc kiểm soát vận mệnh của mình và không cho phép được can thiệp vào, ngay cả khi người đó phục tùng mình, thậm chí có thể hiến dâng tất cả vì mình bất cứ lúc nào.
Cuối cùng cô cũng nghĩ ra được một cách rất là hay: Cô ấy âm thầm tiêu huỷ tờ giấy lời nguyền mà mình nhận được, rồi tự mình làm một lá thư lời nguyền khác, đem lá thư đó gửi đến đối tượng mà cô đang quen nhau.
Cô ta biết bạn trai đang quen rất mê tín dị đoan, lúc nào cũng tin ba cái chuyện ma cỏ quỷ quái, chuyến này nhất định sẽ bị dọa đến hồn vía lên mây, cuối cùng sẽ đưa cô rời khỏi ngôi trường này rồi cao chạy xa bay.
Vượt qua được lần nguy hiểm này, tình cảm của hai người càng tiến một bước, cô ta không chỉ có thể thoát khỏi gã thần kinh này, mà còn có thể giúp cô đạt được ước nguyện, thành công gả vào hào môn.
Cô ấy cần phải có bằng chứng, cho nên đã cùng bạn trai mình đi tìm một thám tử nghiệp dư, cứ coi như là bằng chứng xác thực các mối đe dọa có thể dẫn đến tử vong.”
Lão K đột nhiên nhún vai, nói: “Thật không may, vị thám tử này lại là một thám tử chuyên nghiệp.”
Rồi anh ta quay sang Tiểu Lâm hỏi: “Bạn gái cậu có phải học qua chuyên ngành thiết kế?”
Mặt Tiểu Lâm trắng bệch, nhìn như sắp ngã quỵ, cậu ta gật đầu yếu ớt.
Lão K nói tiếp: “Tiểu Lục, còn nhớ lúc chúng ta bắt đầu phân tích không? Đối thủ của chúng ta rất bình tĩnh, tâm lý lại rất cứng, lại thành thạo máy tính, được giáo dục về mỹ thuật, năng lực kinh tế không tồi nắm bắt tình hình xung quanh trường học, có thể là đang sống một mình. Trước mắt đã thấy, ngoại trừ điều cuối cùng thì những cái còn lại là hoàn toàn chính xác.”
Sắc mặt của Tiểu Lâm càng khó coi hơn, cậu ta trả lời: “Không, không! Điều cuối cùng cũng chính xác. Trường học của chúng tôi có mướn một căn nhà, trong đó có một phòng là phòng thiết kế riêng của em ấy, trong đó có thiết bị in ấn…”
Lão K nhìn sang Ly Ly, lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi, vũ khí hôm nay cô đem theo rốt cuộc đó là gì vậy? Là một cái nỏ, hay là một cây dao găm?”
Ly Ly không hề sợ hãi nhìn anh ta, khoé miệng còn có ý cười nhạo: “Anh thật sự nên đổi nghề làm nhà văn đi.”
Lão K mỉm cười, đáp: “Cuộc sống luôn luôn kịch tính hơn là trong tiểu thuyết, cô gái, tôi cũng có một người bạn chuyên viết những câu chuyện linh dị, anh ta là lão Ngư. Có thể một ngày nào đó cậu ta thật sự sẽ viết lại câu chuyện này, tôi cảm thấy rất là hấp dẫn đó.”
Ly Ly: “Nhưng rất tiếc, sẽ không ai tin những lời nói nhảm nhí của anh đâu. Anh nghĩ mình là Holmes tái thế sao? Thật nực cười, xã hội bây giờ chỉ truy cứu bằng chứng có hiểu không?”