Sau đó, tôi rốt cục cũng hiểu được kịch tính trong lời của lão K là có ý gì.
Hùng Quang sau khi vào thôn, rất nhanh đã tìm tới ông cụ thôn trưởng nóng tính kia, một lần nữa giới thiệu hai người chúng tôi, nói chúng tôi là Đại Tiên từ Bắc Kinh đến, giỏi về bắt quỷ, trấn quái, hàng yêu, còn kiêm cả thuật thông linh. Lần này chúng tôi đi ngang qua thôn, thấy nơi đây yêu khí ngút trời, cảm giác không đúng, đặc biệt tới đây giải cứu bọn họ.
Thôn trưởng chẳng thèm để ý đến du khách, nhưng với Đại Tiên lại là tất cung tất kính, thêm cả một đống sự tích quang huy mà Hùng Quang thuận miệng bịa ra, ông lại càng tin tưởng chúng tôi hơn, lập tức liền kể cho chúng tôi nghe hết từ đầu đến cuối câu chuyện quỷ núi ăn t.hịt ng.ười xảy ra trong thôn.
Lão K giả làm cao nhân, mắt nhắm hờ, rất kiệm lời, chỉ thỉnh thoảng uy nghiêm gật gật đầu một cái, giống một vị cao nhân tiên phong đạo cốt, tôi thì đóng vai một tiểu Đạo đồng, cung kính đi theo, nói gì nghe nấy.
Cuối cùng, lão K nhàn nhạt nói, anh ấy biết đại khái tình huống của quỷ núi rồi, con quỷ núi kia hoàn toàn chưa rời đi, trước mắt còn trốn ở trong thôn, hơn nữa càng ngày càng thô bạo, trước kia chẳng qua là ăn tươi người ngoài, kế tiếp nó muốn ăn người trong thôn.
Thôn trưởng sợ xanh mặt, mềm cả chân, quỳ luôn xuống đất, nước mắt rưng rưng, ngàn cầu vạn khẩn lão K bất kể thế nào cũng nhất định phải cứu thôn của bọn họ!
Lão K lại thần thần bí bí bấm ngón tay tính toán, sắc mặt đại biến, nói nó trước mắt đang ở góc Đông Bắc của thôn, hơn nữa ngay đêm nay sẽ ra ăn người, anh ấy hiện tại phải đi đàm phán với nó, xem xem có thể khuyên nó rời đi hay không!
Thôn trưởng không nói hai lời, lập tức tự mình dẫn đường, đưa chúng tôi đến cấm địa ở phía Đông Bắc.
Cái gọi là cấm địa, thực ra chính là một ngôi miếu thấp bé, hai cánh cửa gỗ đã mục nát, mở cửa ra, phát hiện bên trong bày một cái bàn thờ, trên bàn thờ có hai cây nến sáp đỏ to bằng cổ tay người, ngọn lửa màu xanh lá lập loè, đồ cúng nằm lộn xộn, phần nhiều là bị gạt đổ, nằm rải rác khắp nơi, như là có người thực sự ăn chúng rồi vậy.
Lão K bảo bọn họ tránh đi, càng xa càng tốt, lỡ chút nữa đàm phán bất thành, đánh nhau thì đỡ bị thương.
Nói xong, anh ấy dẫn tôi đi vào trong miếu, bảo tôi mau chóng đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, ngôi miếu nhỏ lại càng thêm âm trầm, chỉ có hai cây nến vẫn lập loè, ngọn lửa màu xanh lá yếu ớt bập bùng, một cơn gió lạnh thổi vèo qua, khiến cả người tôi nổi hết cả da gà da vịt.
Lão K nhìn quanh một lượt, sau đó đứng lại bên cạnh bàn thờ, cầm cái chén đồng dùng sức gõ gõ, gọi: "Xuất hiện đi!"
Trong miếu hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kì thanh âm nào, tôi thấy hơi buồn cười, nghĩ lão K nhập vai thật đấy, không biết còn tưởng anh ấy là Đại Tiên thật ấy chứ!
Không ngờ rằng, lão K lại cúi người xuống, cao giọng hướng về phía bàn thờ, nói: "Là cậu sao? Hùng Quang để chúng tôi tới giúp cậu."
Câu này giống y hệt câu mà đêm qua anh ấy nói với con quái vật trong bóng tối*, khiến tôi cũng có chút buồn cười, anh ấy đang lừa ai vậy?
(Ba từ "cậu, cô, nó" - 他,她,它 trong tiếng Trung hoàn toàn đồng âm)
Không ngờ rằng, anh ấy vừa nói xong, dưới bàn thờ đột nhiên truyền đến tiếng lạch cạch, tôi giật mình, nhảy cả lên, lẽ nào dưới này lại có quỷ núi thật?!
Lão K lại bình tĩnh đứng yên ở đó, nhíu mày nói: "Tiểu Lục, đừng có đại kinh tiểu quái như thế, giống như một đứa trẻ chưa trải sự đời vậy!"
Tôi run run: "Nhưng mà... Ở dưới này, dưới này..."
Lão K gật gật đầu: "Đúng vậy, đó chính là quỷ núi!"
Không ngờ ở đây lại có quỷ núi thật luôn, tôi chấn động, vội vàng tìm vũ khí, lại nghe thấy xẹt một cái, bàn thờ rất nhanh bị kéo ra từ phía dưới, có một người chui ra, nói với chúng tôi: "Tôi chính là quỷ núi, các người đừng làm khó Hùng Quang!"
Đó là một thanh niên trẻ tuổi, chắc hẳn là trốn ở trong hang dưới bàn thờ, mặc dù trèo từ phía dưới lên, người dính không ít bụi đất, nhưng trên mặt cậu ta lại không có chút nào gọi là chật vật, ánh mắt kiên định, làn da ngăm đen, đường nét trên mặt rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết là một người tính cách kiên cường.
Lão K lãnh đạm nói: "Tôi nghĩ, đêm qua chắc hẳn chúng ta đã gặp nhau rồi."
Người nọ khiêu khích nhìn lão K: "Không sai, đêm qua đích xác là tôi, các người tính sao?"
Lão K bật cười: "Cậu không phải người xấu, đêm qua cũng đã giúp tôi một lần, bằng không tôi đã phải áy náy cả đời rồi. Có qua có lại, tôi cũng muốn giúp các cậu một lần."
Cậu ta có hơi kinh ngạc: "Giúp tôi? Sao lại phải giúp tôi?"
Lão K chỉnh sửa một chút: "Không phải giúp cậu, mà là giúp các cậu. Cậu hẳn phải còn có thêm một đồng bạn nữa đi, bảo cô ấy xuất hiện đi."
Cậu ta hơi do dự, quay đầu hướng về phía ban thờ nói một câu tiếng Thổ mà chúng tôi nghe không hiểu, rất nhanh, có một cô gái chui từ phía dưới lên, tôi ngạc nhiên phát hiện cô ấy lại chính là cô gái lạnh lùng mà chúng tôi gặp ở cửa thôn.
Lần này, cô ấy đã không còn dáng vẻ lúc trước nữa, mà nắm chặt tay của cậu trai kia, dựa sát vào cậu ta, cảnh giác nhìn chúng tôi.
Lão K gật đầu chào hỏi, nói: "Xin chào, lão K, thám tử."
Hai người kia sững sờ, sau đó cũng trả lời một câu "Xin chào", cậu trai nói thêm: "Vu Tụng, sinh viên, tại Đại học Quảng Tây."