Lúc này, Hùng Quang im lặng nãy giờ bất chợt kêu lên, ngữ điệu vô cùng tuyệt vọng: "Là nó! Nó lại tới rồi!"
Lão K nhìn thẳng vào cậu ta, ánh mắt sắc như dao: "Nó là ai?"
Hùng Quang lẩm bẩm: "Là, là quỷ núi! Chắc chắn là quỷ núi bắt bọn họ đi rồi!"
Lão K lắc lắc đầu: "Không thể nào, xung quanh hoàn toàn không có dấu chân khác!"
Hùng Quang vẫn có vẻ sợ hãi, kinh hoảng kêu: "Mỗi lần nó đến đều thế, không có dấu chân, chúng tôi đặt nhiều bẫy như vậy cũng không bắt được nó. Nó đến rồi! Quỷ núi lại muốn ăn người rồi!"
Hùng Quang đột nhiên hoảng loạn, tiếng kêu thê lương truyền khắp sơn cốc, một cơn gió lạnh thổi qua, cành cây xào xạc lay động, khiến chúng tôi có cảm giác ớn lạnh, xung quanh đâu đâu cũng là bóng tối, có vẻ vừa thần bí lại vừa kinh dị.
Thổ hào ca cũng có hơi sợ sệt, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào, lẽ nào có quỷ núi thật...."
Lão Hắc vẻ mặt nghiêm trọng, lùi lại chỗ đống lửa, tụm lại cùng một chỗ với chúng tôi.
Đứng trong gió lạnh, tay giữ chặt cung tên, nhưng tôi vẫn cảm thấy cực kì đơn bạc, chỉ có lão K vẫn đứng thẳng tắp, không hề sợ hãi đối mặt với hắc ám mênh mông.
Lúc này, lão K bất ngờ quay người sang, hướng về phía bóng tối quát: "Ai?!"
Trong bụi cỏ đột nhiên truyền đến tiếng xào xạc, rõ ràng là đang ẩn giấu một con vật to lớn, hơn nữa còn đang áp sát về phía chúng tôi.
Dưới ánh trăng, cỏ cây như được phủ lên một lớp sương bàng bạc, núi xanh nơi xa chỉ còn lại màu đen tăm tối, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chúng tôi, mọi thứ có vẻ vô cùng âm trầm.
Thổ hào vô thức lùi lại một bước, giương cung lên, nhưng lại bị lão K ngăn cản, "Đó có khả năng là bạn gái của anh đấy."
Anh ấy cũng nhặt một cái đao săn lên, bảo tất cả mọi người lùi lại: "Đương nhiên càng có khả năng là một con lợn rừng, nó chỉ cần 30s là đã có thể cắn đứt chân anh rồi."
Nhưng lần này phán đoán của lão K sai rồi, thứ xuất hiện từ trong bụi cỏ không phải bạn gái của thổ hào, cũng không phải lợn rừng, mà là Thiên Nhai.
Anh ấy đi thẳng đến trước mặt lão Hắc, mặt không biểu tình nói: "Không đuổi kịp."
Thổ hào vội vàng chạy tới, cảnh giác hỏi anh: "Cô ấy đi đâu rồi?!"
Thiên Nhai cứng rắn trả lời: "Không liên quan gì tới tôi."
Thổ hào nổi giận, giương cung nhắm ngay anh ta: "Ông đây hỏi mày lần cuối, tiểu Yến tử cô ấy đi đâu rồi?!"
Thiên Nhai đột ngột bước lên một bước, trừng mắt nói: "Đừng có diễn nữa! Cô ta ra sao mày còn không biết?"
Lão Hắc từ phía sau giữ anh ta lại: "Thiên Nhai, đừng nói linh tinh!"
Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, hai người giằng co đứng tại đó.
Tôi vội vàng chạy tới hoà giải: "Hai vị đại ca, bớt giận bớt giận đi, có câu 'Biển xanh một tiếng cười, cuồn cuộn triều dâng hai bờ', tất cả đều là vì tìm người, nên là dĩ hoà vi quý, dĩ hòa vi quý mà!"
Không khuyên còn tốt, tôi vừa dứt lời, thổ hào như bị châm trúng ngòi nổ, giương cung muốn đi lên liều mạng, bị tôi sống chết kéo lại.
Lão K ở bên cạnh lạnh mắt nhìn, nói: "Tiểu Lục, bỏ hắn ra! Để hắn đi đi! Không phải hắn có một bộ cung sao, để hắn bắn một tên ra ngoài, bất kể có trúng hay không, hắn ta đều chết chắc rồi!"
Thổ hào giận đến thở hổn hển, đột nhiên quay đầu, nhắm thẳng vào lão K, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy một tên vậy tao để lên người mày vậy, mày nghĩ có trúng không?"
Tôi sợ thót tim, định đi khuyên hắn ta, nhưng lão K ngăn tôi lại.
Lão Hắc kéo Thiên Nhai cùng lùi lại mấy bước, trốn cạnh một gốc cây cổ thụ.
"Vậy hả?" - Lão K hoàn toàn không thèm để ý chút nào nói, đoạn thò tay vào túi quần, (tất cả mọi người đều khẩn trường nhìn vào tay anh ấy, sợ anh ấy kéo ra một khẩu súng), mò cả buổi, lại cái gì cũng không có.
Anh ấy nhún nhún vai: "Xin lỗi, túi quần lủng một lỗ, khiến các vị thất vọng rồi."
Mọi người gắt gao theo dõi nhất cử nhất động của anh ấy, không biết anh định làm cái gì, thổ hào khẩn trương đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng chẳng có tâm tư đi lau.
Tiếp đó, anh ấy lấy một đồng tiền xu từ trong túi áo ra, đặt ở trong tay, đưa cho thổ hào, mặt không biểu tình nói: "Tôi cược một hào, anh bắn không trúng!"
Tất cả cuối cùng thở phào một hơi, tôi cũng không nhịn được bật cười ra tiếng, không ngờ đến tận lúc này rồi mà tiểu tử này vẫn không quên tấu hề.
Không ngờ rằng, trong nháy mắt anh ấy đưa đồng xu về phía thổ hào, hai người đã cách nhau rất gần, ngón giữa của anh ấn mạnh lên đồng xu làm nó nhảy lên, bắn vụt về phía mắt của thổ hào.
Bởi vì khoảng cách quá gần, thổ hào hoàn toàn không phòng bị, đồng xu đập mạnh vào mắt trái của hắn, đau đến mức hắn phải ngồi sụp xuống, che kín mắt.
Thiên Nhai lúc này nhanh lẹ đi lên đoạt lấy cung tên, quơ lấy một đoạn dây thừng trên đất, thoáng chốc đã trói chặt hắn lại, lão Hắc cũng chạy tới, cầm một cái khăn mặt, nhét chặt vào trong miệng thổ hào.
Tôi đứng bên cạnh xem mà đơ luôn, theo phân tích của tôi, rõ ràng là Thiên Nhai với lão Hắc định thủ tiêu thổ hào, chúng tôi theo lí là phải giúp đỡ thổ hào mới đúng chứ, bây giờ sao lại đảo ngược hết thế này?!
Hùng Quang đứng ngoài quan sát tất cả cũng có chút hoang mang, nhưng cậu ta khá thông minh, hoàn toàn làm một người ngoài cuộc, không nói lời nào.
Lão K làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ung dung đi đến bên đống lửa, ngồi xuống sưởi ấm, nói: "Trời lạnh ghê ấy nhỉ! Nếu mà có chút rượu mạnh uống thì vui lắm đấy!"
Thiên Nhai bật cười, đưa cho lão K một chai rượu trắng, lão K nói câu cảm ơn, vặn nắp uống một ngụm lớn, cay há mồm.
Thiên Nhai cười ha hả, giơ ngón tay cái cho anh ấy một like, lão Hắc thì mở hành lý lấy ra chút thịt gác bếp, lương khô, để chúng tôi bỏ lên đống lửa nướng ăn.
Không khí rất ấm áp thân thiết.