Công chúa nhỏ không đội vương miện hay mặc áo choàng, cô ấy đội một chiếc mũ làm bằng giấy báo cũ, mặc một chiếc áo phông và quần jean rất bình thường, cầm một cây bút lông lớn, cô ấy đang vẽ một bức tranh tường khổng lồ trên một cái thang.
Đây là một vị Phật rất đẹp, Chánh pháp trang nghiêm, Đức Phật cũng trang nghiêm, Ngài ngồi trên đỉnh núi mà ngậm ngùi cho kiếp người, khiến người xem có một loại cảm giác xuất trần.
Tượng Phật sắp được vẽ xong, cô ấy đang vẽ nốt bàn tay Phật, bàn tay ung dung đưa ra, tựa như muốn hái hoa, nhưng cũng giống như đang muốn chạm đến thứ gì đó, sống động và hoàn mỹ cực kỳ.
Cô ấy nghiêng nghiêng đầu nhìn, sau đó đưa tay viết thêm một hàng chữ: Thân tặng khu phía Đông.
Lão K không kìm được mà bật cười, một tác phẩm nghệ thuật khổng lồ như vậy đã bị phá hủy chỉ vì dòng chữ này, giống như ngọn đuốc trong tay nữ thần tự do mà bị đổi thành một chén cơm, đúng là khiến người ta cười không ngớt mà.
Anh lắc đầu, vô cùng thất vọng về cô công chúa này, nên đã quyết định rời khỏi.
Nhưng không ngờ anh lại bị ngăn lại.
Công chúa phía Đông cầm cái bát mẻ, cười nói với anh: "Chào anh, nếu tiện tay thì hãy ủng hộ xây dựng kiến trúc phía Đông nhé, rất cám ơn anh."
Lão K lắc đầu: "Tôi không thể ủng hộ cô, bởi vì các người đang bất kính với Phật."
Công chúa nhỏ cười: "Phật lại là gì nhỉ?"
Lão K không trả lời được, nhưng anh cảm thấy như vậy là không đúng, ai lại lấy tượng Phật ra để xin quyên góp chứ, Phật không phải là thần thánh huyền bí trên chín tầng mây sao? Làm sao có thể gộp chung lại với những đồng tiền dơ bẩn được?
Cô công chúa nhỏ lại nói: "Phật pháp chú trọng chúng sinh bình đẳng, phổ độ chúng sinh, Phật quang chiếu ta, ta tức là Phật."
Lão K nhìn cô gái trước mắt, ánh nắng xuyên qua mái tóc vàng, Phật quang tỏa sáng, như một vị thần.
Anh nghĩ, cô ấy thật giống như một vị Bồ Tát.
Chiều hôm nọ, lần đầu tiên lão K trốn tiết, anh không đến khu nghiên cứu xã hội nhảm nhí, mà lại đi kiếm một cái bát mẻ đi xin quyên góp cho khu vực phía Đông, cùng với những hippies và người lang thang mà trước giờ anh xem thường.
Cô công chúa nhỏ nói với anh, phía Đông là nơi cô sinh sống từ nhỏ, nơi này chính là nơi nghèo nhất của Luân Đôn, cũng là nơi phía Tây coi thường nhất, nơi này nghèo nàn lạc hậu, lừa lọc dối trá, thậm chí có rất nhiều bản đồ của Luân Đôn đã cố ý phớt lờ đi nơi này.
Nhưng mà, có ra sao thì nơi đây cũng là nhà, là mảnh đất đã cùng cô lớn lên.
Cô nói với lão K, cô ấy học chuyên ngành văn học tại trường Edinburgh, một lâu đài cổ kính đầy khí chất ma thuật, và Conan Doyle, tác giả của Sherlock Holmes cũng đã từng học tại ngôi trường đó.
Cô nói: "Anh có biết không? Sherlock Holmes đã từng điều tra một vụ án về hang ổ thuốc phiện, chính là Jack the Ripper tiếng tăm lừng lẫy đó, đã giết ít nhất năm người tại Whitechapel, nơi đó cũng thuộc khu phía Đông của chúng tôi."
Lão K nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, nhưng cô hoàn toàn không để tâm đến mà còn tỏ ra rất tự hào.
Lão K nghĩ, cô đúng thật là một công chúa.
Đến tối, họ đi ăn thịt nướng bên sông Thames, hát hò trên đường phố, ăn khoai tây nghiền và lươn đông lạnh, uống từng ngụm từng ngụm bia, nguyền rủa cái thời tiết xấu xa này, còn đưa ngón giữa trước mặt những anh cảnh sát đang dí theo họ.
Anh nhìn cô công chúa đang nhảy nhót cạnh mình, trong lòng thấy vui không gì tả nổi, bản thân cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đây... có thể gọi là tình yêu không?
Bình thường cô ấy luôn ở Edinburgh, đó là một thành phố u buồn, cũng là thánh địa sản sinh ra vô số loại phép thuật.
Lão K và cô thường uống cà phê tại Elephant House ở Edinburgh, nơi JK Rowling đã viết <Harry Potter>.
Thỉnh thoảng đi dạo ở khu hồ Loch Shiel, cũng là nơi tọa lạc của hồ Đen Hogwarts trong "Harry Potter", hoang sơ và gập ghềnh mấp mô, như thể vẫn giữ nguyên dáng vẻ thời tiền sử.
Thời gian thật tươi đẹp, khiến con người ta rất dễ mong muốn nó mãi mãi trường tồn.
Mãi mãi lại là bao lâu?
Lão K nói, công chúa nhỏ trước mặt như một cái kính trong suốt, tình trạng gia đình, ba mẹ, cùng với những thứ riêng tư nhỏ nhặt, cô đều sẽ kể hết cho anh nghe, còn dẫn anh về nhà, đó là một ngôi nhà bình thường, thậm chí còn có chút eo hẹp so với những ngôi nhà khác.
Chỉ có một điểm duy nhất khiến cho lão K nghi hoặc, chính là cô hay nhận cuộc gọi đến từ ai đó.
Những cuộc gọi này đến từ những người khác nhau, và qua giọng nói, có thể thấy rằng họ thuộc các tầng lớp khác, nhưng họ đều rất kính trọng cô.
Công chúa nói, những người này đều đến từ phía Đông để tìm cô giúp đỡ, một số đều là những người quyên góp, một số là mời cô đi dự tiệc.
Cô ấy thật sự rất được lòng mọi người, cho nên lão K thấy thế cũng là hợp tình hợp lý.
Lão K chỉ có chút nghi ngờ, có thể cô không phải là người Anh quốc.
Tuy rằng cô sinh ra đã có khuôn mặt điển hình của một người Anh quốc, tinh tế, nhỏ nhắn, nhưng có lần cô nghe điện thoại, cô lại sử dụng tiếng Nga.
Cô là người nước Nga sao?
Nhưng cho dù cô là người nước nào đi chăng nữa, thì anh vẫn yêu cô ấy.
Sau này anh mới dần phát hiện, thân phận của cô còn thần bí hơn thế nữa.
Khi lão K học ở Cambridge, anh ấy đã ra mặt và giúp bên phía Scotland Yard giải quyết một số vụ án, sau khi tốt nghiệp, tức nhiên anh ấy sẽ gia nhập vào Scotland Yard rồi.
Tại Scotland Yard, anh thăng chức rất nhanh, anh cũng cảm thấy lạ, có rất nhiều vụ án giống như cố tình đem tặng cho anh vậy, có rất nhiều thứ cản trở anh thăng tiến, thậm chí các vị quan chức cấp trên cũng bị dính đến các vụ án liên quan đều bị cắt chức, điều đi, vận may đến một kỳ tích vậy.
Anh gọi kể với công chúa nhỏ của anh, cô liền cười tủm tỉm, nói đó là do anh năng lực anh lợi hại quá mà.
Ừ thì... Lão K cũng nghĩ bản thân mình có năng lực, cho đến một ngày...