Tiểu Lâm nghi hoặc nói: “Trước đó tôi không tin, nhưng mà hiện tại… cũng đã có hai người chết rồi, mà họ đều nhận được lời nguyền chết chóc như tôi… Tôi cũng không biết bây giờ rốt cuộc có nên tin hay là không nữa…”
Lão K lại ngẩng đầu, hỏi bạn gái của cậu ta: “Ly Ly, cô có tin những chuyện ma quỷ này không?”
Ly Ly đột nhiên cứng người, sau đó là gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu.
Khi Tiểu Lâm kể chuyện, biểu hiện của Ly Ly rất là căng thẳng, lưng cô cứng đơ, hai tay ghì chặt ly nước, cứ ngắt một lúc lại đưa lên uống một ngụm, đôi lúc còn chỉnh lý lại tóc tai.
Lão K thân thiết nói: “Tốt lắm, tôi muốn nghe nhận xét của cô.”
Cô ấy hơi do dự, rồi đáp: “Thật ra… Tôi vẫn nghĩ… Liệu đây có phải là trò chơi khăm của ai đó không?”
Tiểu Lâm có chút kích động: “Ly Ly à, cũng đã chết hai người rồi mà em còn nghĩ đây là trò chơi sao!?”
Ly Ly nói: “Em cứ cảm thấy rằng, lần này khác với hai lần trước lắm… Có khi nào có người đang trêu anh không?”
Lão K nhìn cô hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
Ly Ly có chút không thoải mái, cô vuốt vuốt tóc rồi nói: “Tôi đang nghĩ, có khi nào có người biết trong trường có tin đồn ma quỷ quấy rối, nên đã cố ý giả thần giả quỷ?”
Tiểu Lâm liền hỏi ngay: “Em nói bọn Hoàng Tam à?”
Ly Ly gật gật đầu, cô nói tiếp: “Thám tử K, trước giờ tôi chẳng tin vào ma quỷ, tôi luôn cảm thấy có người lợi dụng chuyện ma quỷ của trường học để hù dọa Thần Ngữ.”
Lão K hỏi: “Là Hoàng Tam sao?”
Cô gật đầu nói tiếp: “Lúc nãy Thần Ngữ cũng từng nói qua, trường chúng tôi là nơi tam bất quản, vốn dĩ là một nơi trị an không tốt. Thật ra có thể nói cho dễ hiểu hơn, nơi đó không chỉ an ninh không tốt, mà còn hỗn loạn vô cùng.”
“Vào cuối tuần, nữ sinh chúng tôi không dám ra đường một mình, dù cho là đi chơi tập thể, cũng thường hay thấy bọn lưu manh lác đác trên đường, đầu tóc nhuộm năm màu bảy sắc, không biết cấm kỵ gì mà nhìn theo bọn thôi huýt sáo, còn làm một số động tác bẩn thỉu này kia!”
Nói tới đây, cô nghiêng đầu nhìn qua lão K. có ý xin lỗi nói: “Có thể anh sẽ cảm thấy tôi nói những thứ này có hơi dài dòng, nhưng tiếp theo anh sẽ hiểu được, những gì tôi nói sẽ liên quan đến chuyện xảy ra tiếp theo đối với tôi.”
Cô kể tiếp: “Khi còn là sinh viên năm nhất, tôi tham gia bộ phận ngoại giao của hội sinh viên. Thật ra bộ phận ngoại giao này là một bộ rất là khốn quẫn. Tác dụng chủ yếu là phải liên hệ các doanh nghiệp để tài trợ một số hoạt động cho sinh viên, trong hoạt động đó chúng tôi sẽ thay nhà tài trợ làm một vài quảng cáo. Trong lúc tôi liên hệ với các doanh nghiệp khác nhau xung quanh trường, tôi phát hiện bọn họ đang bị tống tiền, mà tất nhiên đầu xỏ chỉ có thể là thằng lưu manh Hoàng Tam thôi chứ còn ai vào đây nữa.
Hoàng Tam không chỉ tống tiền các đơn vị doanh nghiệp, ngay cả những xe hàng rong ở cổng trường hắn cũng chẳng tha, lính lác của hắn nhiều lắm, mỗi ngày đều đi thu tiền bảo kê, bọn nó gọi đây là tiền lì xì. Mùa đông năm nọ, tôi đến siêu thị trước cửa để mua bánh mì, nhìn thấy một ông lão bởi vì không đóng tiền của ngày đó, đã bị bọn nó quăng vào góc tường, đánh đến nỗi toàn thân là máu. Lúc đó tôi đã báo cảnh sát, kết quả họ chẳng thèm để tâm, chỉ nói là tranh chấp thị trường thôi, để cho họ tự xử lý.
Sau đó tôi dẫn theo vài người bạn đi qua đó, mới có thể đưa ông lão vào bệnh viện cấp cứu, cũng an ủi ông đừng sợ, có bọn tôi ủng hộ cho ông. Đến tối hôm đó, xe bán bánh cuốn của ông bị người ta đốt rồi, con chó ông nuôi cũng bị bọn ác nhân đó l.ột da, dán ngay trên cửa… Chính là vậy, bọn nó còn đến cả bệnh viện không cấm kỵ ai mà huýt sáo, để hù dọa ông lão…
Tôi không nhịn được nữa nên đã xông lên mắng cho bọn nó một trận, nhìn thấy chúng tôi đông người nên bọn nó cũng không dám làm gì.
Sau chuyện này, tôi bắt đầu tìm kiếm chứng cứ phạm tội của bọn lưu manh đó, tôi muốn tố cáo chúng nó. Tôi còn in rất nhiều kiến thức luật pháp cho các đơn vị doanh nghiệp, khuyên họ cùng nhau liên kết lại, đừng sợ bọn nó nữa.
Nhưng những gì tôi làm căn bản là không có tác dụng gì. Tôi nghe nói, trong tay hắn có rất nhiều lính lác liều mạng, những người này đều là lính ruột của hắn. Có lần, một anh cảnh sát đã bắt người của bọn nó, kết quả là ngay mùng một tết, cả nhà của anh cảnh sát này đã bị bắt cóc, qua vài ngày, những người bị bắt đã được thả ra.”
Cô thở dài, nói tiếp: “Tôi cũng bị trả đũa như vậy đấy. Có hôm, tôi đang học bổ túc trong lớp, thì có một thằng lưu manh ngang nhiên đi vào, bảo là đến chuyển lời cho Hoàng Tam, hắn nói là Hoàng Tam không đánh phụ nữ bao giờ, nhưng nếu tôi dám ngang nhiên chống đối hắn, thì hắn sẽ đánh những người xung quanh tôi, đánh tới khi tôi phục thì thôi!
Hắn nói được làm được, cả năm nay, chỉ cần là có nam sinh nào có quan hệ tốt một chút với tôi thì đều bị canh đánh vô lý ngoài cổng trường, bọn ác nhân đó muốn cô lập tôi, nhưng tôi chả sợ đâu! Rồi sau này, sau này… Tôi gặp được Tiểu Lâm… Tôi… Tôi xin lỗi…”
Giọng nói của Ly Ly ngày một lớn hơn, âm điệu cũng bất giác cao theo, trên mặt tỏa ra một lớp hào quang thuần khiết, khiến cho người ta khâm phục.
Tiểu Lâm có chút hoảng sợ, nhưng càng phẫn nộ hơn, anh ta nắm chặt lấy tay của bạn gái mình, lớn tiếng hỏi: “Những chuyện như vậy sao đến tận bây giờ em mới nói anh nghe!?”
Cô lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, có chút xấu hổ cùng với tức giận nói: “Em xin lỗi, em cảm thấy, là em đang hại anh…”
Tiểu Lâm lắc đầu, càng nắm chặt tay của Ly Ly hơn và kiên định nói: “Không liên quan đến em, nếu như là bọn nó thì anh chẳng còn gì phải sợ nữa. Chúng ta có thể đi khiếu nại, bức quá thì rời khỏi nơi này thôi!”
Lão K lãnh đạm nói: “Cô gái, tôi rất nể phục sự dũng cảm của cô. Nhưng mà, hai người nhất định phải chú ý an toàn. Tôi chắc chắn rằng, đại nạn sắp đổ ập lên đầu hai người rồi.”
Tiểu Lâm vẫn không buông tay mà nắm chặt tay của Ly Ly, anh nhìn lão K nói: “Thám tử K, cám ơn lời khuyến cáo của anh, nhưng tôi không sợ bọn nó!”