Tiểu Lâm kể tiếp: “Sau này cảnh sát kết luận đây là một vụ tự sát, bên phía trường học cũng đã đưa ra thông báo, kêu gọi mọi người đừng tung tin đồn thất thiệt. Nhưng sau lưng thực chất đã lan truyền khắp chốn, người thì nói anh ấy bị giết, người thì kêu con quỷ trong hồ đã lấy mạng của anh ta, cũng có người nói là chết vì tình.
Hoàng Minh Hạo hát hay lắm, mặt mày sáng sủa, ở trong trường cũng có chút danh tiếng, là một hoa hoa công tử, anh ấy đã đổi biết bao nhiêu cô bạn gái rồi, khi anh ta mất, còn có vài cô gái đến bên hồ ngồi khóc nữa kia…
Bạn cùng phòng của anh ấy là đội trưởng đội bóng đá chúng tôi. Có lần cậu ta uống say mới kể cho chúng tôi nghe về chuyện này, bản thân anh cũng có chút sợ hãi, cả người toát cả mồ hôi lạnh. Anh ta nói, cái chết của Hoàng Minh Hạo cũng quái dị lắm, nhìn như trúng tà vậy. Thật ra, vài ngày trước khi cậu ta chết, chính cậu ta đã không ổn lắm rồi. Mấy ngày đó, cậu ta cứ ngồi viết, viết xong rồi xé, xé rồi lại viết, trong miệng lẩm bẩm gì đó. Qua đêm hôm sau, cậu ta bắt đầu gọi điện cho từng phòng bên ký túc xá nữ để xin lỗi, còn khóc nữa chứ.
Cậu ta như đang khiếp sợ gì ấy, đến cả cửa ký túc xá cũng không dám bước ra cơ, đi vệ sinh cũng phải có người đi chung với anh. Sau này thậm chí anh còn đưa đơn xin thôi học, đồ đạc cũng dọn dẹp sẵn hết rồi, chỉ chờ đi thôi là xong, trước khi đi cậu ta còn mời mọi người đi nhậu, uống vào rồi đến trước mặt từng người quỳ xuống xin lỗi, mong mọi người tha thứ cho cậu ấy. Nhưng đâu ngờ, chính vào đêm hôm đó đã xảy ra chuyện. Bản thân cậu ta đã có dự cảm sẽ không qua khỏi lần này…
Sau khi Hoàng Minh Hạo chết, cảnh sát đã tìm từng người chúng tôi để điều tra, còn đưa chúng tôi xem một tờ giấy, trên tờ giấy đó viết rằng cậu ta sẽ chết vào năm 2004… Đây là oan hồn đòi mạng, có trốn cũng không trốn được!”
Lão K lúc này ngắt ngang lời nói của Tiểu Lâm: “Khoan đã! Tờ giấy mà cảnh sát đưa mọi người xem, cụ thể trên đó viết những gì?”
Mặt của Tiểu Lâm càng trắng hơn: “Lúc đó có người hỏi qua, cái mà họ xem được cũng giống như tờ giấy của tôi, chính giữa có một chữ “ĐIỆN” thật to, phía dưới viết thời gian tử vong của người nhận.”
Lão K gật đầu: “Tờ giấy thì sao? Cũng là giấy A4 ư?”
Tiểu Lâm ngẫm một lúc, rồi nói: “Không. Tôi nhớ họ có nói, đó giống như một tờ giấy được xé ra từ cuốn tập.”
Lão K lại hỏi: “Từ lúc Hoàng Minh Hạo nhận được tờ giấy, cho đến lúc mất mạng là khoảng bao nhiêu ngày?”
Tiểu Lâm: “Cũng không chính xác được thời gian đâu, nhưng tính tới thời điểm trước khi cậu ta chết, đến khi làm thủ tục thôi học xong thì ít nhất cũng phải tầm nửa tháng.”
Lão K gật đầu, ra dấu bảo anh ta kể tiếp.
Tiểu Lâm lại cau mày, kể: “Còn người mất năm 2005 là người tôi rất quen thuộc, tôi và cậu ta là bạn học cùng lớp. Con người của cậu ta đó à, tuy là đã mất rồi nhưng nói thật sự mà nói, cậu ta không phải là một người tốt.
Tính tình của cậu ta có chút kỳ lạ, thường ngày thì cậu ấy luôn ngồi ở bàn cuối của lớp, chẳng nói chẳng rành, một người bạn cũng không có.
Ban đầu chúng tôi cảm thấy hắn cũng đáng thương lắm, nhưng ai ngờ, con người này không chỉ thô tục, mà còn biến thái nữa.
Tại sao hắn lại thích ngồi ở cuối lớp? Đó là do anh ta đem theo bao nhiêu là sách báo đồi truỵ, mỗi ngày lên lớp đều xem cả. Mùa hè năm nọ, trời nóng bức nên có rất nhiều nữ sinh mặc đầm đi học, hắn liền lấy một cái gương nhỏ để dưới đất, bản thân thì giả vờ ngủ, nhưng thật chất là đang nhìn trộm phía dưới của nữ sinh!
Còn có một lần, hắn canh giờ lên lớp không có ai, liền lén lút chui vào nhà vệ sinh nữ. Trong nhà vệ sinh là từng buồng từng buồng nhỏ, hắn ta nhốt mình trong buồng tới tận trời tối mới ra ngoài!
Con người này ấy, sau này hắn chết rồi, người ta đến dọn dẹp sắp xếp lại chỗ của hắn, trong tủ của hắn còn phát hiện ra biết bao nhiêu đ.ồ l.ó.t rồi còn vớ ren của nữ sinh, không biết là hắn trộm hay là hắn mua nữa.”
Lão K hỏi: “Thế làm sao hắn chết đấy?”
Tiểu Lâm: “Nhảy lầu. Lúc nửa đêm, tự hắn trèo lên ký túc xá cũ, sau đó nhảy từ tầng thượng xuống.”
Lão K hỏi tiếp: “Có chỗ nào bất thường không?”
Tiểu Lâm kích động đáp: “Thay vì nói bất thường thì phải nói là hắn biến thái đến hết chỗ nói. Lúc hắn nhảy lầu, nửa thân trên không mặc áo, chân còn mang đôi vớ ren nữa chứ….”
Lão K: “Có khi nào có người muốn trả thù không? Ví dụ như hắn ta nhìn trộm bạn gái của ai chẳng hạn?”
Tiểu Lâm lắc đầu bất lực: “Tuy chúng tôi đều ghét hắn, nhất là những ai có bạn gái, ai cũng muốn tẩn cho hắn một trận, cũng đã từng có người đập cho hắn một trận. Nhưng thằng đó căn bản là một thằng vô lại, hôm nay anh tẩn hắn, ngày hôm sau hắn quấn băng lên đầu, đi khắp nơi tìm thầy cô, tìm chủ nhiệm, thậm chí đến nhà ăn níu áo nắm quần ăn vạ, vừa khóc vừa la, dính lấy anh như keo con chó vậy, buồn nôn thật, cho nên trong trường chả ai muốn va chạm hắn cả.”
Lão K hỏi tiếp: “Trước khi chết cũng nhận được lời nguyền chết chóc?”
Tiểu Lâm gật đầu: “Đúng vậy.”
Lão K: “Rồi hắn làm gì?”
Tiểu Lâm: “Hắn đem tờ giấy đó dán ngay bảng thông báo của trường, rồi khua mồm múa mép chửi hết cả buổi chiều, nên cả trường ai cũng biết hết rồi…”
Lão K: “Thế đó là loại giấy nào?”
Tiểu Lâm: “Cũng là tờ giấy xé từ cuốn tập ra.”
Lão K: “Mấy ngày sau thì hắn chết?”
Tiểu Lâm: “Hình như tầm một tuần ấy.”
Lão K hỏi: “Thế trước khi chết là làm những hành động gì kỳ quái không?”
Tiểu Lâm đáp: “Nếu nói về kỳ quái thì chỉ có khi trước khi chết hai ba ngày, hắn ta đứng ngoài ký túc xá tuyên bố, hắn sẽ có bạn gái ngay thôi. Đương nhiên, ai cũng chỉ nghĩ hắn làm khùng làm điên thôi, dù sao thì có ngày nào mà hắn không lên cơn như vậy đâu.”
Lão K chậm rãi hỏi: “Vậy… Bạn học Tiểu Lâm, cậu có cảm nhận gì đối với hai vụ án này? Có đúng thật là oan hồn đòi mạng không?”