Nơi này nghèo đến nỗi đến một con đường ra dáng ra hình cũng không có nổi, ô tô nửa đường đã không đi tiếp được rồi, chúng tôi chuyển sang ngồi máy kéo, đợi đến khi máy kéo cũng không nhích nổi nữa, người của bộ Vũ trang gọi một người trong thôn tới, kiếm lấy cái xe bò, tốt xấu gì thì cũng phải kéo chúng tôi đến trong trại*.
(*Trại: hàng cây cao hoặc hàng rào bao quanh thôn như ngày xưa á mn)
Trên đường đi, xe bò xóc đến nỗi muốn nôn, không dễ gì mới đến “đích”, mọi người vội nhảy xuống xoa chân bóp tay, đi lại vài bước. Đi đoạn đường mà cảm giác như vừa sống qua tám kiếp ấy trời ạ.
Suốt quãng đường, lão K không nói lời nào, cũng không có hứng thú với phong cảnh xung quanh. Con người của anh ấy thực ra rất không thú vị, ngoại trừ các vụ án rắc rối phức tạp với mấy con mèo mập nuôi ở nhà, anh ấy gần như không có hứng thú với bất kỳ cái gì khác, lần du lịch này cũng là do tôi cứng rắn đề nghị, tính là phúc lợi của công ty, nếu không anh ấy cũng sẽ không đi đâu.
Thế nhưng khi vừa mới bước vào trại, anh ấy đột nhiên trợn tròn cả mắt, nói: “Tiểu Lục, cô gái ở đằng trước có vấn đề!”
Cô gái mà lão K nói đang đứng ở cửa thôn.
Trước cửa trại là một khoảng đất rộng, trông như sân phơi thóc ấy, bên cạnh có một gốc đa già, cỡ mấy người ôm mới hết, có mấy ông cụ đang ngồi dưới tán cây uống trà, cô gái kia đứng ở bên còn lại của sân phơi thóc, có vẻ như là đang đợi ai đó. Từ xa nhìn lại, cô ấy có khuôn mặt rất xinh đẹp, làn da hơi rám nắng, dưới lớp quần áo bảo thủ kiểu cũ là dáng người thướt tha, ánh mắt u sầu pha chút mơ màng, mang một vẻ đẹp rất duyên dáng yêu kiều.
Ở nơi thế này mà lại xuất hiện một mỹ nữ như vầy, tôi vô cùng kinh ngạc, thổ hào kia thậm chí còn chỉnh chỉnh vạt áo chạy qua mở lời làm quen, nhưng cô ấy lờ đi, không nói một lời, coi hắn ta là không khí luôn.
Bạn gái của hắn ta tức đến nỗi hừ lạnh một cái, õng ẹo đi tới, lôi thổ hào ra, hai người cãi nhau rùm beng.
Mỹ nữ kia quay đầu rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Tôi bất giác khen: “Đúng là con gái miền núi, có cốt khí!”
Lão K nghe thế, chỉ hừ lạnh một cái, không nói gì.
Tôi vội hỏi anh ấy: “À, anh bảo cô gái kia có gì không đúng thế?”
Nhưng lão K lại ý vị thâm trường nói với tôi: “Từ trên xuống dưới không có chỗ nào là đúng cả.”
Tôi cũng hơi hiểu hiểu đấy, nên đáp: “Vậy anh nói cụ thể chút đi.”
Lão K lắc lắc đầu: “Lão Lục, lần này đi săn chỉ sợ không được nhẹ nhàng cho lắm rầu~!”
Đứng ở cửa thôn đợi một hồi lâu, viên chức huyện đi cùng chúng tôi tới đây gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, cuối cùng ông trưởng thôn cũng xuất hiện. Ông ấy có vẻ không hề hoan nghênh chúng tôi chút nào, ngược lại còn cực kỳ giận dữ, bắt đầu lời to tiếng nhỏ với anh viên chức, cuối cùng tức đỏ cả mặt, phất tay đi về.
Mấy người chúng tôi mặt ngây như phỗng, không biết đã xảy ra chuyện gì. Chúng tôi được họ mời đến giúp đỡ diệt trừ lợn rừng, lẽ ra phải được hoan nghênh nhiệt liệt chứ nhỉ, sao bây giờ lại như khách không mời mà đến thế này?
Viên chức trên huyện cũng giận không kém, quăng điếu thuốc trong tay xuống, mắng: “Đệch moẹ! Không đi thì không đi, cho heo rừng húc c.hết cmn hết đi!”
Không dễ gì mới đến được chỗ này, mông cũng sưng cả lên, thổ hào cáu ra mặt, nói nếu lần này đi săn không thành công, chương trình thám hiểm hắn đầu tư cũng hủy cùng luôn đi.
Lão Hắc thấy tình hình không ổn, vội kéo viên chức huyện sang một bên, đốt thuốc tặng đồ các kiểu, khuyên can mãi, anh ta mới rút điện thoại ra, gọi một cuộc nữa, cuối cùng nói trong thôn đồng ý phái một người đến mang chúng tôi đi săn ở khu vực quanh thôn, nhưng không được vào thôn, cũng không được đi vào cấm địa của bọn họ, nói xong thì đi luôn.
Đi săn không phải chuyện dễ, lão Hắc nhíu mày, nhỏ giọng dặn dò chúng tôi, lần này chỉ sợ không đơn giản, đợi lát nữa thanh niên trong thôn đi ra thì khách khí một chút, nếu bọn họ không cho đi chỗ nào thì tuyệt đối đừng đi.
Nơi này chính là Thập Vạn Đại Sơn đó. Từ thời cổ đã mang danh ổ thổ phỉ, nơi có nạn thổ phỉ nghiêm trọng nhất, một là Tương Tây Hồ Nam, hai chính là Thập Vạn Đại Sơn Quảng Tây. Nơi này núi liền núi sông liền sông, đâu đâu cũng có hang động ẩn, khe núi, chui bừa vào một cái, có tìm cũng không bao giờ tìm được.
Nói cách khác, nếu như có người bị s.át hại, th.i thể bị ném vào một cái hang nào đó thì tìm cũng không thấy nổi.
Thổ hào khinh thường nói: “Cái lũ người rừng nghèo kiết x.ác này, không phải chỉ là vì tiền thôi sao, ông đây ném cho đống tiền thì lại chả quỳ xuống ngay!”
Lão Hắc nói: “Khả năng bọn họ không nghĩ thế đâu.”
Thổ hào không phục: “Bọn họ nghĩ thế nào?”
Thiên Nhai không cảm xúc đáp: “G.iết anh, tất cả tiền của anh sẽ về tay bọn họ!”