Tin tôi đi, Tiểu Lục!
Nếu như cậu không muốn ai biết bí mật của cậu thì hãy nhanh chóng dọn ra ngoài mà ở!”
Tôi hỏi: “Anh biết được những gì rồi?”
Lão K híp mắt, lười nhác nằm trườn lên ghế dài nói: “Giống như những gì tôi đã nói, gia cảnh nhà cô ta không tốt, nhưng lại rất cố gắng. Bắt đầu vào năm nhất, cô ấy đã bắt đầu đi làm thêm ngoài giờ, từng là nhân viên bán hàng, từng là người mẫu, từng làm gia sư.
Lòng tự trọng của cô ấy rất cao, không bao giờ tìm việc ở gần trường học, sợ sẽ bị bạn học nhìn thấy. Cô ta thậm chí còn có khoảng thời gian nửa năm sáu giờ sáng dậy ngồi xe hơn hai tiếng để đến nhà một học sinh năm ba ở Bắc Kinh để làm gia sư.”
Tôi nhịn không được liền khen: “Thật là một cô gái kiên cường.”
Lão K không nói gì, anh rít một hơi xì gà rồi đứng dậy nói: “Quả đúng là một cô gái kiên cường. Tiểu Lục, vụ án này càng lúc càng thú vị rồi. Bây giờ tôi ra ngoài một chút, dự là đến tối mới về, cậu tự lo cho mình đi nhé.”
Buổi chiều, tôi đã đi dạo rất lâu ở phố đi bộ chuyên bán đồ cổ cạnh khách sạn. thuận tiện đi dạo bên chợ cá, trại chim, phố hoa, lang thang đến sáu giờ, mới ung dung đi về khách sạn. Về đến phòng, lão K đã về từ khi nào, anh ấy đang ngồi ở phòng khách chiến đấu với cái áo phông của anh.
Anh để ngực trần, toàn bộ đầu bị quấn chặt bởi một chiếc áo bóng đá nhỏ màu cam, thân dưới là một chiếc quần bóng đá dơ hèm cùng đôi giày da bụi bặm, trông như một sinh vật lạ ngoài hành tinh.
Lão K liền kêu réo um sùm, hai tay đang kéo chiếc áo bóng đá từ bên ngoài ra nhưng không kéo ra được, anh ta chỉ biết kêu cứu trong tuyệt vọng, nếu như tôi không về kịp lúc kéo cái áo như kéo củ cải thì chắc chắn anh ta sẽ tự làm mình ngộp chết rồi thôi đó.
Lão K vừa thở hổn hển vừa nhẫn tâm giẫm lên chiếc áo phông nhỏ bé đó, nói: “Ôi, Tiểu Lục, cậu cũng biết đó, tuy là kỹ thuật đá bóng của tôi là số một, nhưng khi mà kỹ thuật lột áo bó sát người thì lại không có thiên phú gì cả.”
Tôi: “Hờ, anh còn có thiên phú đá banh sao?”
Lão K nói: “Lúc đi học quân sự ngẫu nhiên có chơi vài trận. Cậu phải biết là, nếu như tốc độ của cậu có thể ngang bằng với đám sinh viên, vậy thì lựa chọn tốt nhất là rủ họ chiến một trận đá bóng thật khốc liệt.”
Tôi hỏi: “Anh đã đi tìm bạn học của Tiểu Lâm?”
Lão K gật gật đầu: “Nói chính xác hơn là bạn học của Hoàng Hạo Minh và cả Tiểu Lâm.”
Tôi giật mình đứng dậy, Tiểu Lâm từng nói qua, chuyện của Hoàng Hạo Minh là một người bạn trong đội bóng kể cho anh ta nghe. Người anh em đó là bạn cùng phòng với Hoàng Hạo Minh. Hèn chi lão K lại đến để tìm họ để kéo quan hệ.
Lão K đi đến tủ lạnh lấy một lon coca, uống một ngụm to rồi nói: “Tin tức nhiều không tưởng luôn, này anh trai Tiểu Lục, cậu cũng thấy rồi đó, đối với những nam sinh nhiệt huyết mà còn rất tuân thủ lời hứa, dùng cách ép buộc thì sẽ vô dụng thôi, tuy nhiên, chỉ cần cậu thay đổi biện pháp một chút, thì ngay lập tức cậu sẽ trở thành người anh em thân thiết nhất của họ trên thế giới này!”
Cách này rất đơn giản, tôi đích thân ra trận yêu cầu đá với họ một ván, rồi còn đánh cược với họ cơ, ai thua thì mời đối phương đi nhậu. Đương nhiên, cậu cũng rõ mà, kỹ năng đá bóng của tôi dư sức ăn đứt đám nhóc ranh đó, nhưng vì công việc, nên tôi đã cố ý đá thua họ.
Hết trận, tôi mời tập thể bọn họ đi nhậu vài ly. Nói đúng ra thì họ chỉ vừa uống được năm tá bia, không chỉ nói hết cho tôi mọi chi tiết, mà những chuyện truổng cời tắm mưa hồi xưa tất tần tật đều khai hết trơn luôn.”
Tôi lập tức phấn khởi hỏi anh: “Ô thế thì về chuyện này bọn nhóc nói như nào?”
Lão K thấy tôi có hứng thú liền bắt đầu lấp lửng: “ y cha, hình như hôm nay trăng tròn hơn mọi khi đó hầy…”
Vẻ mặt không biểu cảm của tôi trả lời: “Thân ái, hôm nay trời âm u, căn bản không có trăng ạ…” (Nở nụ cười doanh nghiệp)
Lão K trưng vẻ mặt gian xảo ra nhìn tôi nói: “Đừng gấp mà, anh Tiểu Lục. Tin tôi đi, đêm nay, tôi nhất định sẽ cho anh một đêm mà cả đời anh không thể nào quên được.”
Nghe lão K nói thế, tôi đã biết bức màn bí ẩn sắp phải hé lộ, nên tâm trạng cũng kích động hẳn, nhưng lại có chút gì đó lo lắng trong lòng: Chân tướng trường đại học náo quỷ rốt cuộc là như thế nào? Trong trường học này thật sự ẩn náu một sát thủ liên hoàn biến thái sao? Hắn ta lại là một nhân vật thuộc cấp bậc nguy hiểm nào?
Nhưng mà với cái tinh khí của lão K, không đến giây phút cuối cùng của bí ẩn thì cạy miệng anh ta cũng không hé nửa lời đâu, thế là tôi chỉ đành đợi chờ đến khi đó thôi.
Tôi làm sao cũng không thể ngờ được, hắn ta lại là một người hung tàn và kinh khủng đến thế, chuyện này còn dính líu đến bí mật mười mấy năm trước của lão K nữa kia.
Haiz… Chờ đợi kết quả là khoảng thời gian khó nuốt nhất.
Đêm hôm đó dài miên man, lão K vẫn lười nhác nằm trên ghế dài, tay thì cầm chai bia, mắt thì không hồn cùng tôi xem trận bóng trong tivi, đôi lúc mới thốt ra vài lời bình luận không đâu vào đâu cả.
Tôi nhớ rất rõ, thậm chí anh còn vài lần hô lên “Xông lên nào! Baggio! Xông lên!” rồi còn nhìn tôi chắc nịt nói, trận này người có công nhiều nhất tuyệt đối là Maradona.
Dù đã cố hết sức tỏ ra bình tĩnh và lãnh đạm, nhưng giọng điệu cao vút, ngón tay anh thỉnh thoảng gõ nhẹ vào tay cầm, dáng vẻ hơi lo lắng vẫn để lộ ra tâm tư hiện tại của anh: Anh rất quan tâm đến vụ án, mà còn nhất định phải giải quyết được vụ án này.
Mà theo sự hiểu biết của tôi đối với lão K, vụ án này chắc chắn là một vụ không phải tầm thường.
Vậy, rốt cuộc nó khác thường ở chỗ nào?
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, tôi trụ hết nỗi liền nằm xuống giường ngủ mất tiêu, trong mơ hồ tôi nghe được lão K hỏi tôi: “Tiểu Lục, mấy giờ rồi?”
Tôi dùng sức dụi mắt, nhăn mặt ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường: “11 giờ 37 phút”
Lão K vừa ý đứng dậy với vẻ mặt trông chờ nhìn ra cửa sổ: “À há, con ác quỷ trong truyền thuyết sẽ xuất hiện lúc 12 giờ, có muốn đi xem thử không?”