Trước khi kể câu chuyện này, thì tôi muốn cùng mọi người suy luận một vấn đề.
Và vấn đề này chính là: Nếu như bạn sở hữu một cỗ máy thời gian xuyên không về 10 năm trước để cứu một người.
Nhưng quy luật xuyên không đó là không được phá vỡ sự cân bằng của thế giới đó.
Mà phá vỡ cân bằng mới có thể cứu được người vốn dĩ sẽ chết.
Đây đây, có mùi vấn đề rồi đó...
Thế thì xin hỏi phải làm cách nào mới có thể cứu được người đó?
Thật sự thì nói trắng ra đây đích thực là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được.
Ấy thế mà cái gọi là không thể nào hoàn thành thì cũng sẽ có người hoàn thành được chứ nhỉ?
Đương nhiên, người có khả năng hoàn thành được nhiệm vụ này, một là thiên tài, hai là biến thái thôi.
Và câu chuyện hôm nay chúng ta kể, có liên quan đến một gã biến thái.
Tất nhiên đây cũng là câu chuyện của lão K rồi haha.
À, sẵn tiện nói một chút, từ bây giờ trở đi, lão K chính thức sẽ được thay đổi thành "K tiên sinh" nhá! (Translator vẫn như cũ kêu lão K cho thân thiện, chỉ có khi trong đối thoại mới đổi thành "Anh K" nhé!)
Bởi vì bên điện ảnh cảm thấy cái tên "Lão K" này nó thô quá, cùng với danh xưng thiên tài trinh thám IQ cao mà EQ thấp không phù hợp cho lắm.
Nên họ đã đề nghị đổi tên.
Rồi tiện thể nói luôn, tài khoản chính thức của chúng ta sắp tới sẽ có gần 10 bộ sắp được chuyển thể thành phim điện ảnh rồi, bao gồm chuyến thám hiểm tại núi Thiết Đà ở Bắc Kinh, cùng với truyền kỳ của lão Bì thân ái với Kim Môn tiểu Thập Tam, còn có thiếu niên tẩu giao tay cầm kiếm Long Giác, sự trở về của cô gái lấy thân nuôi rồng tại sông Mekong...
Văn học và điện ảnh đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho nên về mảng điện ảnh, chủ yếu vẫn là tôn trọng cách nghĩ bên điện ảnh hơn, tôi cũng sẽ giúp họ theo dõi hướng đi của câu chuyện, cùng với nhân vật các kiểu, chỉ cần trọng tâm của câu chuyện không bị biến chất là được.
Nhưng bên phía điện ảnh cũng có thành ý lắm, bởi vì khi hợp tác với tôi, họ phải đi xe mấy tiếng đồng hồ đến hung tr.ạch tại Hà Bắc, hơn nữa phí chuyển thể điện ảnh truyền hình cũng khá cao đấy, một chữ đến mấy trăm tệ lận đó!!!
Đúng! Tôi bây giờ là đang nói xàm với mọi người mà cũng được tính tiền, cho nên sau này chắc là tôi sẽ chém gió với mọi người trong văn bản nhiều hơn mới được, dù sao thì cũng đắt lắm mà...
Đùa tí thôi, không bàn ra nữa, chúng ta tiếp tục câu chuyện của lão K nhé!
Thật ra thì cái tên lão K này tôi nhắc muốn nát nhừ luôn rồi, đó là một người bạn già hơn chục năm của tôi.
Ông nội của anh là một "Thần thám Thượng Hải" nổi danh nhất trong thời kỳ dân quốc thời đó, sau này mới di dân qua bên Anh quốc.
Từ nhỏ anh lớn lên ở bên Anh quốc và tốt nghiệp khoa Tội phạm học của Đại học Cambridge, vốn dĩ anh có một tương lai xán lạn tại cục cảnh sát Scotland Yard, về sau do "sự kiện công chúa nhỏ thiên tài", anh đã nản lòng về nước, mở một văn phòng thám tử tại khu Yến Giao bên Bắc Kinh.
Và cũng là tôi, khi ấy thôi học, một thời gian sống nhờ làm tay bút của người khác, viết truyền kỳ cho một ông chủ trinh thám, lúc thu thập tài liệu mà quen biết được lão K.
Sau này, lúc tôi khốn đốn nhất (đây là chuyện thường gặp), tôi hay đến chỗ anh để ké miếng cơm, chắc ké cũng được... hơn trăm lần hầy.
Giờ tôi có nhắm mắt cũng có thể nhớ được căn hộ của anh ấy ra sao như nào luôn đó.
Đó là một ngôi nhà cổ bên sông Triều Bạch, tường bên ngoài phủ đầy dây leo rậm rạp, trông thật ảm đạm và buồn bã, sàn nhà trải thảm len dày, tường khảm những món đồ trang trí cổ bằng đồng, còn có lò sưởi (đúng vậy, anh ta cố tình tìm thợ xây một cái lò sưởi) và đốt lò quanh năm, lúc nào cũng phảng phất mùi hồng trà Tích Lan và bánh socola quen thuộc.
Anh ta thường hay nằm trên ghế dài, chậm rãi xem cuốn bách khoa toàn thư Britannica, không thì xem kỷ lục tội phạm các kiểu, bên cạnh anh lúc nào cũng có một con mèo béo nằm nhớt thây.
Cuộc sống của anh ta nhìn yên ổn thế thôi nhưng thật ra khó khăn lắm.
Bởi vì anh ta kén khách lắm, phải thuận mắt mà vụ án phải phức tạp, cho nên chúng tôi thường xuyên chỉ uống một bình trà Tích Lan và ăn hai miếng sandwich mỗi ngày thôi.
Cũng may chủ hộ là một thiếu phụ còn trẻ tuổi, cũng có chút ý nghĩ đối với anh, trước giờ đều không nhắc tới chuyện tiền nong phòng ốc, còn thường xuyên đem cho chúng tôi ít đồ ăn, nếu không hả, thì hôm nay mọi người không nhìn thấy chú Ngư yêu dấu của con dân đâu.
Thế nên sau khi tôi "phát tích"*, đã thường xuyên đến thăm anh, sẵn tiện nhét đầy ắp đồ ăn vào tủ lạnh còn kiêm theo đồ ăn cho con mèo béo đó nữa.
(Phát tích: nghĩa là ăn nên làm ra, giàu có rồi.)
Thật ra, có nhiều khi tâm trạng bực bội, chỉ cần nằm bên cái ghế lười ấm áp đó một chút là tâm trạng trở nên tốt hơn ngay.
Con người ta chỉ cần một người bạn có thể khiến cho mình an tâm, hoặc có một nơi để mình tránh gió đời, vậy là quá ngon rồi.
Có đôi khi chúng tôi cùng nhau khui một chai whisky nhấm nháp, rồi nói đại một vài vụ án quỷ dị chẳng hạn.
Mà cái vụ án này, là chính miệng anh ta kể lại đấy.
Chuyện xảy ra ở bên Thái Lan.