Tôi nhìn anh, không nói gì.
Cuối cùng anh ta cũng nói thật với tôi: “Ông ta tuy không phải là hung thủ, nhưng nhân mạch trong nghề vẫn còn, vả lại còn không ít bạn già chung nghề hồi trước, lâu lâu cũng sẽ đến hỏi thăm nhau. Cho nên quán rượu này thực chất là một trạm tài nguyên ngầm của giới giang hồ, có thể nghe ngóng được không ít thông tin đâu.”
Tôi liền hỏi: “Thế thì anh muốn nghe ngóng gì?”
Lão K nhạt nhẽo nói: “Hoàng Tam.”
Đúng thật quán rượu này làm món bò kho quá xuất sắc như lời K giới thiệu, thịt mềm thấm vị, kèm thêm vò rượu vàng lâu năm, kết hợp với nhau quá đỉnh, quá lạ miệng rồi.
Lão K ăn no uống say, đập bàn gọi lớn: “Ông già! Ông giàaaa!!!”
Ông lão từ trong bóng tối lù lù xuất hiện, dừng ở phía sau anh: “Tính tiền nàooooo!!!”
Ông lạnh lùng đáp: “Không lấy tiền.”
Lão K: “Rồi không lấy tiền chứ muốn lấy gì?”
Mặt ông không biểu cảm nói: “Muốn ngươi đi ngay lập tức.”
Lão K không những không đi, mà ngược lại còn vui vẻ rung đùi: “Này ông già, chiếu cố việc làm ăn của ông một tí không được à?”
Ông lão lanh tanh đáp: “Tôi không muốn làm ăn với anh.”
Lão K: “Buôn bán thì chính là làm ăn, rồi mắc gì không tiếp mối làm ăn của tôi!?”
Ông lão: “Bởi vì ngươi quá xui xẻo, làm ăn với người chả có gì tốt đẹp cả.”
Lão K lười nhác đứng dậy, cầm cái nón lên: “Được thôi, không làm thì không làm, tôi còn đỡ tốn tiền rượu nữa kia!”
Vừa đi tới cửa, ông lão gọi lại: “Ngươi muốn gì?”
Lão K thảnh thơi đáp: “Hoàng Tam.”
Ông lão: “Sáng mai.”
Lão K gật gật đầu, đi ra ngoài.
Đi một đoạn khá xa, tôi mới nhỏ giọng hỏi anh: “Tại sao ông ta lại không lấy tiền anh vậy?”
Lão K: “Cái này đó à, là do ông ta nợ tôi một ân tình.”
Tôi: “Hình như có rất nhiều người mắc nợ anh thì phải?”
Lão K suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đại khái là do tôi từng tha cho họ một lần.”
Trưa ngày hôm sau, quầy tiếp tân bảo chúng tôi có một bưu kiện, sau khi mở ra, bên trong là một tờ giấy mỏng, nhưng lại có đầy đủ tất cả các thông tin và kí lục về Hoàng Tam, bao gồm tuổi tác, quê quán, địa chỉ hộ khẩu, nơi thường trú cùng với các thông tin bang phái, trước đây và bây giờ đã làm qua những gì các kiểu.
Tôi há hốc mồm, làm sao mà một quán rượu nhỏ xíu như vậy chỉ trong một đêm đã có thể thu thập bao nhiêu là thông tin. Lão K thấy chuyện này quá bình thường nên đã nói với tôi rằng: “Ở Trung Quốc, mỗi cá thể đều không thể nào có bí mật.”
Tôi hiểu ý của anh. Tại Trung Quốc, tất cả mọi người đều được bao phủ bởi một mạng lưới chặt chẽ và phức tạp. Ngay từ khi sinh ra, tất cả thông tin của bạn sẽ được bí mật lưu trữ vào các bộ phận khác nhau, các thành viên trong gia đình bạn, các thành phần trong gia đình bạn, các mối quan hệ xã hội của bạn, kết quả học tập của bạn, sai lầm của bạn, phần thưởng của bạn, các biểu mẫu và hồ sơ của bạn, tất cả bí mật của bạn đều sẽ được phơi bày trước bộ máy nhà nước hùng mạnh, còn bạn chỉ là một cá thể vô hình mà thôi.
Đọc xong tờ giấy đó, lão K liền rơi vào trầm tư, anh cẩn thận gấp tờ giấy lại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi hỏi: “Bộ cái người tên Hoàng Tam này có gì không ổn sao?”
Lão K lắc đầu: “Không có gì không ổn cả, là một thằng lưu manh tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản mà thôi.”
Tôi nói: “Nói thế thì hung thủ không phải là hắn ta?”
Ngữ khí của lão K có chút bực dọc: “Tôi sớm đã nói hung thủ không thể là hắn ta! Cách giết người như thế này đối với bọn nó là quá tinh vi, quá phí sức!”
Tôi giật mình, gật đầu không dám nói gì.
Qua một lúc, lão K lên tiếng: “Thật thất lễ, lúc nãy tôi nghĩ về chuyện lúc trước nên có hơi…”
Tôi trả lời: “Không sao, vụ án này thật sự rất kỳ quái.”
Lão K lắc đầu, nói: “Vụ án này không phải kỳ quái, tôi chỉ cảm thấy có gì đó không đúng thôi.”
Tôi lại hỏi: “Là chỗ nào không đúng?”
Lão K đáp: “Ly Ly.”
Anh làm động tác tay, chúng tôi bắt đầu vào việc.
Thông qua mạng lưới, rất nhanh chúng tôi đã tra được số điện thoại của phòng giáo vụ trường XX, sau đó chúng tôi gọi đến bảo rằng chúng tôi đã nhặt được một cái ví, bên trong có tiền, thẻ căn cước, còn có một cái thẻ sinh viên, người thất lạc đó là sinh viên tên X Ly khóa 2004, nhờ phòng giáo vụ cung cấp số điện thoại ký túc xá của bạn nữ này, để nhận lại ví tiền.
Bằng cách này, chúng tôi đã dễ dàng có được số điện thoại của phòng Ly Ly. Lão K đích thân gọi đến phòng của họ, lần này anh ta đóng vai trò là một chủ quản tuyển dụng của một công ty giải trí, vài lần trước đã từng hợp tác qua với Ly Ly, vì sắp tới sẽ có hoạt động biểu diễn nhưng anh không liên lạc được với cô, cho nên mới gọi đến để hỏi xem sao.
Ly Ly tất nhiên là không ở trong phòng rồi, họ cũng không liên lạc được với cô ấy, cũng do lão K có chút sốt ruột, lần này diễn xuất không khó lắm, mà thù lao hơi bị lý tưởng, cho nên có một cô gái ngỏ ý, nếu như có thể thì cô ấy muốn ứng tuyển thử xem.
Lão K lập tức hẹn cô ấy ra gặp tại một quán cafe Mi Lan ở ngoài trường. Một tiếng sau, lão K bước ra từ quán cafe, thì đã lấy được toàn bộ tư liệu mà chúng tôi muốn có.
Anh ta đắc ý nói: “Tiểu Lục, cậu xem này, nếu như cậu muốn tìm hiểu bộ mặt chân thật nhất của một cô gái, thì nhất định đừng dại dột đi hỏi chủ nhiệm của lớp, hoặc là bạn học cùng lớp, những thứ đó đều là vô dụng cả. Chủ nhiệm lớp lúc nào cũng cố ý nói tốt đẹp cho học sinh của mình, còn sự hiểu biết của bạn học đối với bạn thì lúc nào cũng chỉ là ảo ảnh mà họ tưởng tượng về bạn thôi, nói chính xác hơn thì là họ muốn bạn sẽ là một người như họ mong muốn.
Mà dù cho một người có thể ngụy trang đến mức nào, thì cô ấy cũng sẽ không cách nào có thể giữ kẽ trong phòng, cái đó mới là dáng vẻ chân thật nhất của họ. Cậu có hiểu được cô ấy không? Cậu làm sao biết được sau khi cô ấy tẩy trang thì sẽ như thế nào? Cô ấy ngủ có ngáy không? Trên cơ thể mỏng manh đó có chứa hình xăm nào đáng sợ không?
Những thứ nêu trên, cậu chỉ cần bồi dưỡng thêm một ít kinh nghiệm, nhất là khi trong tình trạng hai bên đều có lợi cho nhau, cậu chỉ cần đi thăm dò thông tin của bạn cùng phòng cô ấy thì chắc chắn những gì cậu muốn biết sẽ vượt qua mức mong đợi.