Có lão K vung tiền như rác chịu trách nhiệm, thôn trưởng đương nhiên không có gì không đồng ý, lập tức cho người đi tìm gia đình kia, giao hợp đồng mua bán cho lão K, lão K để tôi mang người nhà họ đi rút tiền, giao dịch hoàn thành tại chỗ.
Mọi mặt chu toàn, có thể tưởng tượng ngày mai Vu Tụng mang Nhất Mai ra sẽ hân hoan đến mức nào, có điều một màn đó chúng tôi hoàn toàn không có cơ hội chứng kiến.
Xong xuôi, lão K dặn dò Hùng Quang vài câu rồi mang tôi đi, lặng lẽ rời khỏi cái thôn này.
Trước khi đi, lão K trịnh trọng để lại cho Hùng Quang một tấm danh thiếp: "Cậu là một người dũng khí phi phàm, cũng không thiếu mưu trí, nhưng càng là như vậy, cậu lại càng phải biết khống chế hành vi của mình, bởi vì người càng thông minh càng dễ phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Có điều về chuyện lần này, cậu làm vô cùng tốt, nếu có một ngày, cậu cần tôi hỗ trợ, đừng ngại liên hệ với tôi!"
Ở một số vùng sâu vùng xa, bởi vì nghèo khó và tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, rất nhiều bé gái vừa sinh ra đã trở thành "hàng hoá", "mẹ nuôi" thường sẽ thuê người ở nông thôn nuôi lớn những bé gái này, phái người huấn luyện bọn họ, giảng giải lễ nghi các loại, để sau này còn bán được giá tốt.
Vu Tụng và Nhất Mai chính là nạn nhân của vấn nạn này.
Bọn họ lúc còn ở quê chính là người yêu, nhưng Nhất Mai có lẽ là được "mẹ nuôi" nuôi lớn, hoặc có lẽ là bị những người khác lừa, đã trở thành một cô dâu, trằn trọc đi tới thôn nhỏ ở Thập Vạn Đại Sơn này, mà Vu Tụng vừa khéo lại học ở Quảng Tây.
Lúc này, có lẽ là vận mệnh an bài, người duy nhất đi học Đại học trong thôn lại là bạn thân của Vu Tụng, cơ duyên xảo hợp, hai người liên lạc lại được với nhau.
Nhất Mai biết mình đã không đi được nữa, vẻn vẹn chỉ hy vọng có thể dựa theo tập tục của quê hương, để lại đêm đầu tiên cho người mình yêu. Dưới sự giúp đỡ của Hùng Quang, lợi dụng sự ngu muội và mê tín của người trong sơn thôn, bọn họ cùng nhau đạo diễn một vở kịch quỷ núi ăn ng.ười, ngôi miếu nhỏ trở thành cấm địa, hai người họ có thể gặp nhau ở chỗ này.
Chỉ là, vẫn còn rất nhiều chi tiết tôi chưa hiểu rõ.
Tôi hỏi lão K: "Lúc mới vào thôn, anh đã phát hiện ngay là Nhất Mai có gì đó khác thường, đây là thế nào?"
Lão K bảo: "Ngoại hình của cô ấy không giống người địa phương. Đường nét sắc sảo rõ ràng hơn một chút, khí chất cũng khác."
Tôi gật gật đầu, lại hỏi: "Thế lão Hắc với Thiên Nhai thì sao? Bọn họ không phải muốn hại thổ hào sao?"
Lão K đáp: "Lúc sau anh có nói chuyện với bọn họ, thực ra bọn họ được thổ hào thuê. Thổ hào chơi chán cô gái kia rồi, bỏ lại không bỏ được vì cô ta đã theo hắn rất lâu, biết được quá nhiều bí mật, vậy nên đã thuê nhóm lão Hắc thủ tiêu cô ta. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ nhận hai chúng ta. Bởi vì hai người chúng ta trông có vẻ ngốc ngốc, có thể là một nhân chứng tốt."
"Thế nhưng không ngờ rằng, chúng ta cũng không phải nhân chứng, mà là phán quan." Nói đến đây, lão K cảm khái, "Cái này được gọi là vận mệnh à nha!"
Tôi nói: "Thế nhưng em thấy, Thiên Nhai bọn họ không giống như được thuê, càng giống là muốn tiêu diệt thổ hào hơn ấy!"
Lão K gật gù: "Anh tin sau đó suy nghĩ của bọn họ đã thay đổi. Đối mặt với loại người như thổ hào, trong đầu bất kì ai cũng sẽ có biến hoá. So với làm việc cho hắn, không bằng tiêu diệt hắn luôn, như vậy còn kiếm được nhiều hơn. Cậu phải hiểu rằng, tên nhà giàu mới nổi kia tới đây là để g.iết người, cho nên tuyệt đối sẽ không tiết lộ hành tung của mình cho bất cứ ai, nơi hoang vu thế này, một người không may tử vong, chôn bừa một chỗ, mấy chục năm cũng sẽ không bị phát hiện.
Tôi bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách anh bảo em đi theo hắn, hoá ra là để đề phòng hắn bị người khác hại."
Lão K nói: "Lúc ấy anh cũng không biết hắn thuê bọn họ g.iết người, có điều cho dù biết thì anh cũng sẽ cứu hắn thôi. Tiểu Lục, có tiền không phải lỗi của hắn, chúng ta không thể trơ mắt nhìn tội ác phát sinh được. Đương nhiên, hắn muốn hại người cũng là hành vi phạm tội, nhưng chúng ta cũng không thể định tội một việc chưa hề xảy ra được, huống hồ hắn cũng đã phải chịu trừng phạt rồi, mấy đòn của cậu đủ cho hắn nằm nửa tháng."
Tôi đáp: "Em còn có một vấn đề cuối cùng, hy vọng anh đừng hoảng sợ."
Lão K khinh thường nhìn tôi, không tin rằng tôi có thể nói ra cái gì.
Tôi tiếp tục: "Số tiền anh cho hai người kia, là tiền thuê nhà nửa năm còn lại của chúng ta..."
Lão K ngáp một cái, nói: "Ngây thơ! Anh đây đã tính cả rồi, lúc ở Dương Sóc đã nhận thêm một án nữa, đòi bọn họ nhiều thêm một chút là được rồi."
Tôi nhịn không được hỏi: "Án gì?"
Lão K nhíu chặt lông mày, chậm rãi nói: "Có một nữ minh tinh, nuôi tiểu quỷ Đông Nam Á, bây giờ con q.uỷ đó muốn g.iết cô ta....