Hôm nay lại nói về lão K thôi.
Chắc hẳn chúng ta đã quá quen thuộc với lão K rồi, anh ta là một vị thám tử rất lợi hại.
Lúc tôi thôi học đại học, không có tiền ăn cơm, được một người quen giới thiệu đến viết truyền kỳ cho một ông chủ công ty trinh thám.
Đó chính là Hồ bang chủ, một người rất nghĩa khí, trước đó cũng từng làm trong hệ thống cảnh sát, sau này mới đến Thượng Hải để mở văn phòng thám tử, giúp mọi người giải quyết những chuyện khó khăn.
Thật ra thám tử tư vẫn luôn tồn tại ở Trung Quốc, chỉ là địa vị cho chút khó nói, cũng được cho là thuộc khu vực màu xám đi.
Nói cho vuông thì nghề thám tử tư này cũng có đạo lý sinh tồn của nó đấy.
Có rất nhiều chuyện không thể nhờ đến cảnh sát, nhưng lại gặp phải nguy hiểm như bị theo dõi, đe doạ, ví dụ như những người có thân phận đặc biệt bị tống tiền, còn có những tấm hình nhạy cảm của minh tinh bị người ta trộm được, những cơ mật thương nghiệp bị tiết lộ v.v...Những vấn đề này đều không tiện báo cảnh sát, cho nên họ luôn tìm đến thám tử tư để giải quyết cho gọn.
Nhưng nói câu thật lòng thì đa số cái mà gọi là thám tử tư đều là lừa đảo cả, chả có bao nhiêu người chính quy đâu. Mà loại lừa đảo này còn đáng ghét hơn, không chỉ phí tiền mà còn phí thời gian. Tiền mất tật mang cũng chính vì thế, cho nên khi mà mọi người có gặp phải vấn đề gì thì báo cảnh sát vẫn là chắc ăn nhất nha.
Lúc tôi viết truyền kỳ cho Hồ bang chủ (Nội dung của cuốn truyền kỳ này đặc sắc vô cùng, có rất nhiều bí mật của các nghệ sĩ, minh tinh, khiến cho tâm hồn thơ mộng lúc nhỏ của tôi bị đả kích biết bao nhiêu lần, thế giới quan bị sụp đổ hết lần này đến lần khác, chỉ tiếc là không kể cho mọi người nghe được thôi), tôi đã ở tại nhà của lão K, và bắt đầu thân với anh ta từ đó.
Lão K là một người đàn ông mang trong mình nhiều bí ẩn, tính cách trầm ổn kiệm lời, lại còn đẹp trai nữa chứ, có một chút phong cách của người Anh quốc, phá án như thần, những vụ án trước đây mọi người cũng đã đọc rồi, đặc sắc lắm có phải không?
Sau này tôi mới biết, anh sống và lớn lên tại Luân Đôn, tốt nghiệp Thạc sĩ Triết học ngành Tội phạm học tại trường Cambridge lừng danh, sau này bởi vì một số nguyên nhân nên đã về nước đổi nghề làm thám tử tư.
Lại về sau nữa, tôi phát hiện ra nguyên nhân năm đó anh về nước là do một cô gái thiên tài, cô gái đó có biệt danh là "Công chúa nhỏ".
Hôm qua, tôi dẫn Thiên Thiên Thiên đến thành phố Đại Duyệt để chụp hình, nên đã thuận đường ghé qua thăm anh một chút.
Anh ta sống tại khu Yến Giao gần sông Triều Bạch, một ngôi nhà cổ được trang trí theo phong cách Anh quốc, với những tấm thảm len dày, những bức chân dung gia đình cổ kính cùng với những tấm huy chương có hình thù kỳ dị trên tường.
Lão K vẫn là dáng vẻ lười nhác như hôm nào, khuôn mặt đẹp trai trắng nõn, sóng mũi cao, áo sơ mi chỉnh tề, kế bên là một con mèo đang nằm chảy thây trên xích đu, bản nhạc jazz rộn ràng vẫn đang phát, anh ta ung dung cầm ly Whisky lạnh trên tay nhâm nhi. Những buổi chiều lười nhác như thế, rất thích hợp nằm trên ghế trườn uống Whisky, tán dóc.
Nhưng khi trò chuyện với anh thì lại là lúc nhàm chán nhất, nói cái gì anh ta cũng chả hứng thú, ngoại trừ nói đến vụ án hoặc là công chúa nhỏ của anh ta.
Ấy thế mà chi tiết cụ thể của vụ án thì anh chả thèm đề cập đến, cũng không chịu kể cho tôi, anh ta sợ tôi sẽ viết lại, xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Thế nên chỉ đành nói về cô công chúa nhỏ của anh thôi.
Chính trong lúc này, chúng tôi ngồi nói đến một thiên tài, mà còn là một tội phạm thiên tài cấp bậc ma quỷ.
Đề tài mà chúng tôi đề cập đến chính là: Tội phạm nào là đáng sợ nhất?
Tôi luôn cho rằng, kiểu như giáo sư James Moriarty trong Holmes, một người xảo quyệt và thông minh tuyệt đỉnh, có thể khống chế được cả tập đoàn tội ác, đại loại vậy.
Nào ngờ anh lại nói với tôi: "Thể loại đáng sợ nhất, chính là rõ ràng biết hắn đã gi.ết người nhưng lại không có cách nào để trị tội hắn."
Tôi hỏi anh, có phải thuộc dạng kiểu tác giả Higashino Keigo từng viết trong cuốn "Phía Sau Nghi Can X"?
Anh lại lắc đầu, nói: "Dù sao đi nữa đó cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết, huống hồ thể loại tội phạm đó đâu phải là loại nguy hiểm nhất đâu."
Tôi liền nói: "Chứ trên đời làm gì có loại tội phạm nào như thế?"
Lão K lại nói: "Sao lại không, năm xưa thời sự Nhật Bản từng đưa tin về một vụ án gi.ết người 'ly kỳ nhất lịch sử', phạm nhân đó là một phụ nữ lớn tuổi tên Miyoko Sumida, năm nay bà ta đã 64 tuổi, chuyên gia thao túng tâm lý, còn xúi giục người khác đi gi.ết người nữa đấy.
Bà ta suốt ngày chè chén bài bạc, ăn uống vui chơi, phía sau còn có mười mấy người đàn ông thanh toán mỗi cuộc vui, nếu như không có tiền, thì bảo những người này về đòi con cái mình đưa. Nếu bọn nó không đưa thì cứ đánh đập ngược đãi chúng nó, có rất nhiều đàn ông cũng vì thế mà đã tự tay đánh ch.ết con cái của mình.
Lúc cảnh sát bắt được bà ta thì bà đã xúi giục người khác g.iết mười mấy m.ạng ng.ười rồi, nhưng bên phía cảnh sát rất khó buộc tội được bà, bởi vì không phải đích thân bà làm, cũng rất khó để xác định rằng bà ta đã xúi giục g.iết người."
Tôi giật mình, nói: "Trên đời con có loại người như thế này á?"
Lão K không nói tiếp, đột nhiên anh lảng sang một câu chuyện không có liên quan gì đến chủ đề, anh ta bảo dạo này anh đang rất hứng thú với một quyển sách.