Câu chuyện này được trợ lí tiểu Lục của lão K kể lại. Nó xảy ra sau vụ án g.iết người liên hoàn trường đại học khu ngoại ô Đông Yến, với bối cảnh là vùng nam Quảng Tây, ở một nơi được gọi là Thập Vạn Đại Sơn.
Ở nơi này đã xuất hiện một chuyện vô cùng kinh dị, đó chính là quỷ núi* ăn thịt người, hơn nữa còn không chỉ xảy ra một lần.
(Quỷ núi, hay sơn tiêu là loài yêu quái có một chân, được miêu tả trong Sơn Hải Kinh - Hải Nội Kinh Quyển)
Vào thời điểm ấy, sự việc này đã gây ra làn sóng khủng hoảng cực lớn tại địa phương, chúng tôi cũng là nhờ cơ duyên xảo hợp mới biết được, sau đó cùng nhau bị kéo vào một vụ án ly kỳ quỷ dị.
Khi đó, vụ án g.iết người tại trường đại học mới xảy ra không lâu.
Vụ quỷ núi g.iết người này tuy rằng đã phá án, nhưng cảnh m.áu me cuối cùng vẫn luôn khiến lão K canh cánh trong lòng. Trong những điều tra sau, chúng tôi phát hiện, Ly Ly đã mất tích một cách thần bí trong đêm đó, mà tiểu Lâm lại quyết đoán ra nước ngoài tiếp tục việc học. Bọn họ biến mất, vụ án quỷ núi g.iết người kinh khủng này theo đó cũng hoàn toàn khép lại.
Thế nhưng lão K vẫn kiên trì nhận định rằng, đối thủ cũ của anh ấy đã quay lại, là hắn đang âm thầm thao túng tất cả, hơn nữa hắn ta còn sẽ tiếp tục xuất hiện.
Sắp vào đông rồi, Bắc Kinh càng ngày càng lạnh, gió bắc như từng lưỡi dao sượt qua mặt, màu vàng tàn tạ cuối thu bao phủ mọi nơi, tang thương đến lạ. Lão K cùng tôi quyết định rời khỏi Bắc Kinh, đi đến phương Nam du lịch mấy hôm, thay đổi không khí.
Đầu tiên, chúng tôi ghé thăm Quế Lâm, thuê một căn nhà khách* lớn ở Dương Sóc, ngày ngày nằm trong sân phơi nắng, chơi với mấy chú mèo lười của chủ nhà, uống chút bia Ly Giang thanh đạm, ăn ốc sông rồi bún gạo, các kiểu cơm Tây, cảm giác cũng không tồi.
(*nhà khách: gốc 客栈 - guest house)
Cứ như thế qua mấy ngày, có một đội thám hiểm nghiệp dư đến phố Tây Giai chiêu mộ đội ngũ đi săn, chúng tôi hỏi thăm mấy câu, mới biết rằng hoá ra Quảng Tây nhiều núi cao sông sâu, núi liền núi sông tiếp sông, động vật hoang dã cực kì nhiều, đừng nói lợn rừng sói rừng, đến cả hổ, báo cũng có.
Trước giải phóng, thôn dân xung quanh sáng làm ruộng tối đi săn, cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Bây giờ có luật bảo vệ động vật hoang dã, s.úng săn của người dân đều bị thu hồi hết, hơn nữa còn không được phép tấn công động vật hoang dã.
Bảo vệ động vật hoang dã là chuyện tốt, nhưng cũng phải tùy nơi tùy chốn, có rất nhiều thôn làng ở chân các ngọn núi lớn, dã thú tràn lan, phá hoại hoa màu, khiến người dân bản địa khổ không để đâu cho hết.
Đáng sợ nhất chính là lợn rừng thành họa, cả đàn cả lũ giữa ban ngày cũng dám kéo nhau xuống núi phá rau màu. Loài này có hai cái răng nanh dài, cắm xuống đất đẩy một cái thôi là cây cỏ lật cả rễ lên luôn ấy chứ, một đêm chúng nó có thể “xới” được đến vài mẫu đất.
Cho nên vào thời điểm cuối thu đầu đông hàng năm, người địa phương sẽ lập đội săn lợn đến chỗ bọn họ săn lợn rừng, chiến lợi phẩm cũng thuộc về cá nhân, cho nên thu hút được rất nhiều người thích săn bắn tới tham gia, chạy vài ngày cho đã ghiền.
Tôi với lão K được dịp rảnh rỗi nên đăng ký tham gia đội săn này luôn, háo hức chuẩn bị tiến về nơi hang sâu núi lớn, lại không ngờ tới rằng, người dân nơi đây đang phải đối mặt với một cơn khủng hoảng chưa từng có.
Hoá ra, ở nơi này đã xuất hiện chuyện quỷ núi ăn người, hơn nữa còn khiến rất nhiều người tử vong.
Đội trưởng đội săn lần này là lão Hắc, là một chuyên gia sinh tồn, hay chạy qua chạy lại khắp các nơi trên cả nước, con người cũng hoạt bát, trên đường đi, anh ấy đã giới thiệu cho mọi người về tình hình đợt săn này, cũng như phong thổ nhân tình của người dân bản địa nơi đây, cách nói vừa hài hước lại vừa sinh động, rất nhanh đã kéo mọi người gần lại với nhau.
Phó đội trưởng tên Thiên Nhai, là một người đàn ông bản địa da ngăm đen, ít nói, đợt săn bắn lần này là do anh ấy liên hệ tổ chức đấy.
Còn có một đôi tình nhân nữa, cô bạn gái rất trẻ, ngồi một chỗ luôn tục chỉnh trang đầu tóc, mị nhãn giả cười, ông bạn trai thì đầu trọc lốc, đeo một cái vòng vàng rất to trên cổ, nói chuyện thô lỗ, vừa nhìn đã biết là nhà giàu mới nổi điển hình rồi.
Sau này tôi mới biết rằng, ông anh thổ hào này tài trợ nhóm lão Hắc tổ chức một chương trình mạo hiểm, cho nên đợt săn lần này thực tế có mục đích là mang hắn ta đi chơi cho vui thôi, vì sợ các thành viên khác không phối hợp nên giữa đường mới nhặt chúng tôi vào cho đủ số.
Nơi chúng tôi cần đến tên là Trì Hương, là một nơi vô cùng hoang vu nghèo nàn, đầu tiên phải ngồi xe ô tô tới bộ Vũ trang huyện lấy trang bị, sau đó mới theo người của bộ Vũ trang vào thôn.