• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cây đa cổ thụ quen thuộc ở cửa thôn, mọi người đều có chút hoảng hốt, cũng đều có cảm giác một lần nữa được tái thế làm người.

Lão K lúc này mới bảo tôi bỏ cái khăn trong miệng thổ hào ra, cởi trói cho hắn, để hắn hít mấy hơi không khí của thế giới văn minh.

Tôi sợ hắn bất ngờ chạy trốn, hoặc là phát điên lên làm khó dễ, lão K lại hoàn toàn không để ý, bảo tôi không cần lo lắng.

Thổ hào quỳ trên mặt đất, thở hổn hển mấy hơi, khởi động chân tay, rồi đứng dậy cái đùng: "Tao đi sao được! Tao còn chưa tìm thấy bạn gái mà."

Lão K lạnh lùng nói: "Kết quả thế này chẳng phải là điều mà mày muốn thấy sao! Tin tao đi, kiên nhẫn của tao có hạn, nếu mày còn muốn tiếp tục chơi trò mất tích, tao dám cam đoan sẽ đánh cho mày một trận không nương tay!"

Tôi giật mình kinh ngạc. Trong ấn tượng của tôi, lão K vẫn luôn là một người nho nhã lễ độ, cho dù phải đối mặt với chuyện bất bình đến nhường nào, anh ấy vẫn có thể bảo trì thái độ bình tĩnh, nhưng lần này anh ấy lại biểu hiện như thế, có thể tưởng tượng nội tâm anh ấy đang tranh đấu kịch liệt cỡ nào.

Không hề do dự, tôi lập tức nhảy sang một bên, bắt lấy một cái gậy gỗ to, sẵn sàng hiệp trợ lão K bất cứ lúc nào.

Thổ hào lại nhe răng cười, cao giọng đạo: "Hai đứa mày, lên, đánh nó mạnh vào cho tao! Tiền tài trợ tao có thể tăng gấp đôi!"

Lão Hắc với Thiên Nhai đứng ở một bên, không nhúc nhích, nhìn hắn như nhìn một con động vật.

Lão K bật cười: "Vốn còn định tha cho mày một mạng, xem ra con người của tao đúng là có hơi từ bi quá rồi."

Dứt lời, lão K bước vụt lên, một cú đấm xinh đẹp không do dự đánh thẳng vào trên mũi hắn, máu từ mũi thổ hào chảy ào ra, hắn tru lên, quỳ rạp trên mặt đất.

Thấy lão K động thủ, tôi không nói hai lời, lập tức giáng một gậy vào đầu thổ hào, đánh cho hắn rên rỉ không ngừng.

Nói thật, mấy năm này đi theo lão K, kỹ thuật tra án không thấy tăng, kinh nghiệm đánh nhau lại đề cao một đoạn lớn, cũng không có cách nha, chúng tôi suy cho cùng cũng không phải cảnh sát, phá án ở đầu đường xó chợ, chúng tôi thường gặp phải một số lưu manh du côn, trong tay không có vài chiêu thì thực sự không gánh nổi đâu.

Lão K lại ngăn tôi lại, bảo để cho thổ hào hồi được một hơi, lảo đảo bò dậy, liền nghe thấy lão K lạnh nhạt nói một câu: "Đừng đánh vào đầu, dễ bị chấn thương não lắm."

Tôi đáp ứng một tiếng, đi lên quật ngã hắn, cứ thế đạp mạnh, đánh cho hắn chỉ còn nước ôm đầu chịu đựng.

Lúc tôi đánh thổ hào, lão K với Thiên Nhai, lão Hắc đơn giản trao đổi mấy câu trong chốc lát, cuối cùng hai người không nói gì nữa, cúi người chào lão K, yên lặng rời đi.

Hành hung thổ hào xong, lão K lại để Hùng Quang tìm cái xe bò, đưa hắn ta lên thị trấn. Mặc dù không nghiêm trọng nhưng toàn thân đều có vết thương, ít cũng phải tĩnh dưỡng nửa tháng mới ổn.

Sau khi lên xe bò, thổ hào ỷ có người địa phương ở đây, hung dữ uy hiếp: "Chúng mày! Đợi tao về đến Bắc Kinh sẽ xử lí chúng mày sau!"

Lão K mỉm cười: "Vậy tôi ở kinh thành đợi ngài giá lâm."

Thổ hào quơ quơ nắm đấm: "Nếu mày biết thân phận của tao, chỉ sợ cũng không dám lớn lối như vầy nữa đâu."

Lão K hơi khom người, lịch sự nói: "Nếu ngài biết thân phận của tôi, chỉ sợ cũng sẽ không lớn lối thế này."

Sau đó nói với tôi: "Tiểu Lục, cho hắn một tấm danh thiếp của anh, đừng để hắn tìm nhầm người."

Tôi ứng thanh, ném cho hắn một tấm danh thiếp.

Hắn nhặt danh thiếp lên, nhìn một lượt, khinh thường nói: "Hoá ra là một cái sở trinh thám bé tí tẹo, tao sẽ cử báo, cho chúng mày đóng cửa!"

Lão K bật cười: "Sở trinh thám vốn đã không hợp pháp rồi, có gì mà cử báo chứ."

Thổ hào uy hiếp: "Vậy tao tìm người đồn tin xấu khắp nơi, để chúng mày không có án mà nhận."

Lão K cười lại càng hân hoan hơn: "Nhờ loại người như các anh chiếu cố, việc làm ăn của tôi vẫn luôn vô cùng tốt."

Thổ hào: "......"

Hắn tức đến khó thở, thét: "Lái xe!", xe bò lạch cạch nhất kỵ tuyệt trần rời đi.

Lão K quay người, nghiêm túc nói với tôi: "Bây giờ chúng ta đi cứu cô gái đáng thương kia đi, hẳn là chưa muộn đâu."

"Cô gái? Cô gái nào?" - Tôi không rõ ràng cho lắm.

Lão K nhàn nhạt nói: "Chính là bạn gái của tên kia ấy."

Tôi kinh ngạc: "Cô ta không phải đã bị quỷ núi bắt đi rồi sao?"

Lão K lại cười, ý vị thâm trường nói một câu: "Vậy bây giờ chúng ta đi cướp cô ta trở lại từ tay quỷ núi đi."

Sau đó, anh quay qua phía Hùng Quang: "Tôi biết cậu vô tội, nhưng hiện tại, mời cậu giao bạn gái của thổ hào ra đây."

Không chỉ là tôi, đến cả Hùng Quang cũng kinh ngạc, không nhịn được kêu lên: "Cái gì?! Tôi?! Có liên quan gì đến tôi?! Từ lúc cô ta biến mất đến bây giờ tôi cũng chưa hề thấy cô ta lần nào!"

Lão K đi tới, vịn vai cậu ta, nói nhỏ mấy câu, Hùng Quang như gặp phải sang chấn rất lớn, không khỏi "A?!' một tiếng, mặt không thể tin nhìn lão K.

Lão K nhún nhún vai: "Đúng vậy, Hùng Quang, cuộc sống bình thường còn kịch tính hơn tiểu thuyết nhiều, đây có lẽ chính là vận mệnh mà người ta hay nói đi!"

Hùng Quang ngơ ngác nhìn anh, qua mấy phút, cuối cùng mới gật gật đầu, tất cung tất kính cúi mình vái chào lão K, có thể thấy, lần này cũng không phải xuất phát từ lễ phép mà là từ sự tôn trọng trong nội tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK